Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:58:38
Lượt xem: 34
Bất kể là lần hạn hán này kéo dài bao lâu, liệu có lũ lụt theo tới, liệu dịch bệnh có bùng phát hay không thì các lãnh đạo đều phải khẩn trương bắt đầu triển khai.
Ít nhất cũng giảm thiểu ảnh hưởng từ hạn hán tác động lên cây trồng, mà làm sạch các cống thoát nước xong cũng giúp ta không đến mức bị động khi lũ lụt xảy ra.
Có điều mới qua nửa tiếng, sinh viên trong tầng một của trường đã bị ép phải lên tầng hai, nước dâng lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, nước đã qua eo người, hơn nữa còn không hề có xu hướng rút bớt.
Không biết tại sao Kha Mỹ Ngu lại thấy hơi hốt hoảng, nghĩ tới người nhà mình đều đến tỉnh thành rồi, hơn nữa nhà họ còn ở tầng hai, có lẽ sẽ không xảy ra thảm kịch mẹ bị nước lũ cuốn trôi như trong sách.
Dù sao thì cha Kha cũng được cô cứu rồi...
Nghĩ tới đây, cô trợn tròn mắt, không đúng, cha Kha được cứu nhưng lúc đó cô đang đi thăm họ hàng ở xã Hà An, rõ ràng bầy lợn rừng sau núi đã bị xử lý, cũng giúp thôn dân có thịt dự trữ rồi nhưng cha cô vẫn bị cốt truyện kéo lên núi săn thú với người ta, nếu như không phải Tần Nguyên Cửu đến kịp, cái mạng nhỏ cũng không nhặt về nổi.
Mặc dù tối qua cô đã gặp cha mẹ ruột rồi nhưng lúc này không thấy người, trong lòng vẫn thấy không chân thực.
Kha Mỹ Ngu không ngồi yên được nữa, thấy xung quanh có không ít sinh viên từ tầng một lên đây lánh nạn, trong phòng học ồn ào hẳn lên.
Cô hơi cụp mắt, lật kho bùa hộ mệnh mình vẽ ra, bên trong có loại bùa trữ nước, bùa tránh nước và bùa làm sạch nước cô cố ý chế tạo để đối phó với lũ lụt.
Cô lặng lẽ lấy ra vài lá dán lên nhau thành bùa chim để nó vừa ẩn thân, vừa không sợ bị mưa ướt đi tìm cha Kha, mẹ Kha.
Kha Mỹ Ngu dùng thần thức khống chế chim bùa đi tới nhà ăn số ba của tòa nhà số hai.
Cả trường đều bị bao phủ trong màn mưa m.ô.n.g lung, không biết gió từ đâu thổi tới, thổi gãy cả cây to bên đường, khung quảng cáo sắt bị gió thổi bay lung tung, các loại giấy tờ, gạch ngói cũng bị bay thốc lên, thế giới chỉ còn màu nước.
Tiếng gió rít gào nghe mà lòng hoảng hốt, càng không cần nói đến sấm rền chớp giật liên tục.
Tầng một của nhà ăn số ba cũng bị ngập, người đều trốn lên tầng hai nhìn vừa vui vừa buồn, chốc chốc mọi người lại cảm thán năm nay lắm thiên tai thật.
Cửa sổ được đóng chặt, chim bùa xoay vài vòng rồi bay vào ống khói, trồi từ dưới nước lên, lắc mình để nước không đọng lại được.
Nó vỗ cánh bay lên tầng hai.
“Oa, đây không phải con vẹt nhà chị Thang sao? Sao lại bay đến đây rồi?”
“Cửa đóng chặt rồi, nó bay từ đâu vào thế, hay là vừa nãy nó trốn ở trong này?”
“Vân Bảo Nhi, hôm nay thím mày không đi làm, mày đói rồi nên tới tìm ăn sao?”
Chim bùa cứng đờ: “Thím đi đâu rồi?”
Mọi người vốn còn lo lắng trận mưa này to quá, lúc này ai cũng thả lỏng tinh thần, trêu chọc con chim: “Ôi chao, không phải con vẹt này thành...”
Chữ phía sau mọi người đều ngầm hiểu: “Nhà họ Kha mát tay, ai cũng là sinh viên cả, đến con vẹt cũng giống đứa trẻ ba, bốn tuổi, đều biết thắc mắc.”
Bọn họ cảm thán một lúc, có thím nhiệt tình cười nói: “Bình thường mày đi đâu chơi thế, đến cả thím nhà mày xin nghỉ mà mày cũng không biết à?”
Nó ngoẹo đầu: “Xin nghỉ? Đi đâu?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nghe nói nhà tổ có chuyện, xin nghỉ về nhà rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-251.html.]
Sắc mặt Kha Mỹ Ngu đột nhiên trở nên trắng bệch. Cô đứng bật dậy, quả nhiên uy lực của cốt truyện quá lớn, bất kể là cô có đề phòng thế nào thì mọi chuyện vẫn có thể giao nhau ở một điểm nào đó.
“Ngu Bảo Nhi, cậu sao thế?” Hoắc Thành Phương lo lắng hỏi.
“Không sao, tớ lo cho ông bà nội ở nhà thôi.” Cô mím môi nói.
Kha Mỹ Ngu lại ngồi xuống, cô điều khiển chim bay ra khỏi nhà ăn, về nhà.
Toàn bộ tầng một của tòa nhà đều là nước, người nhà cô đều mang chăn màn quần áo và những thứ đồ quý giá lên tầng hai và tầng ba, dùng bàn ghế dựng lên lan can để tránh nước mưa tràn vào.
Không ít ngói trên mái nhà bị gió mạnh thổi lật bay, không biết mọi người trốn ở đâu rồi.
Kha Mỹ Ngu không có sức đâu mà quan tâm những thứ đó, cô cho chim bay về phía nhà mình, cửa sổ cũng được đóng chặt như những nhà khác.
Cô dùng cách cũ, điều khiển chim bùa thông qua ống khói cũ ngụp nước vào trong, cuối cùng tìm thấy hai người già đang bất an vì lo lắng cho đám cháu ở tầng hai.
“Ông nội, bà nội ơi...” Bám trên Vân Bảo Nhi Vọng Đế Xuất hóa thân thành, Kha Mỹ Ngu vỗ đôi cánh nhỏ, đậu lên lan can.
“Ôi, Vân Bảo Nhi à.” Bà cụ mắt ướt lệ giống như tìm được đối tượng kể lể: “Mày nói tao đúng là già rồi lú lẫn, rõ ràng biết hôm nay trời âm u, chắc chắn sẽ mưa mà còn đồng ý để hai vợ chồng thằng tư quay về nhà tổ.
Ở nhà không có tầng hai, tất cả đều là nhà một tầng, nóc nhà còn không chắc chắn, đi đâu mà tránh mưa đây?”
“Về nhà tổ, tại sao ạ?”
Bà cụ gạt lệ: “Bà thông gia ngã gãy chân, trưa nay gửi điện báo đến, chú thím mày nghĩ mấy tháng rồi chưa về nhà tổ nên sắp xếp công việc, xin nghỉ để quay về.
Trong nhà nhiều người như thế, tụi nó về cũng có làm được gì đâu, ít nhất cũng phải đợi mưa tạnh hẳn rồi mới tính chứ...”
Bà ấy tự trách không thôi.
Ông cụ vỗ vai bà ấy: “Con cháu có phúc phần của con cháu, bà đừng lo lắng nữa. Không phải lúc nào bà cũng nói Bảo Nhi nhà chúng ta là phúc bảo sao?
Hai vợ chồng thằng tư là cha mẹ con bé, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Bà cụ miễn cưỡng gật đầu, nhìn cửa sổ bị mưa cọ rửa, không nhìn rõ thế giới bên ngoài, có điều từ tầng hai có thể nhìn thấy phòng khách đang không ngừng có nước dâng lên, bà ấy vẫn nắm chặt tay, hoảng loạn không thôi.
“Cũng không biết đám trẻ đang ở đâu rồi.”
“Bây giờ bọn nhỏ đều phải đi học, chắc chắn là ở trong phòng học rồi, không bị ướt đâu.” Ông cụ vẫn nói khẽ: “Cũng may hai người già chân cẳng chậm chạp chúng ta còn mang được lò, than với đồ ăn lên. Đợi nước rút xuống rồi, nấu chút nước đường đỏ với gừng cho bọn nhỏ trừ lạnh.”
Bà cụ ừm một tiếng: “Đúng thế, Bảo Nhi cứ lẩm bẩm nhắc tới bánh quẩy lâu rồi, còn có xương đùi sáng nay chúng ta mới mua nữa, vừa hay hầm canh uống...”
Hai người già một đống tuổi rồi, bên cạnh không có con cháu bầu bạn, Kha Mỹ Ngu không dám để họ ở lại nơi này một mình, vì thế chim bùa tạm thời ở lại chơi đùa với họ, lại còn truyền lời của cô: “Ngu Bảo Nhi nói, bây giờ cô ấy ở trong phòng học, có rất nhiều sinh viên và giáo viên ở cùng, vô cùng an toàn, ông bà nội không cần lo lắng đâu.”
An ủi hai người già xong, Kha Mỹ Ngu lại sai một con chim phù khác, bởi vì cần phải đi tìm kiếm và cứu hộ cha mẹ Kha, vì thế cô dán không ít bùa chú lên chim bùa, hơn nữa cô còn trực tiếp thông qua không gian đưa nó tới chỗ chị dâu nhỏ.
Bởi vì thể hình của chim bùa rất nhỏ, chỉ to bằng con ruồi, đậu lên người chị dâu nhỏ, lí nhí nói: “Chị dâu nhỏ, em là Ngu Bảo Nhi, cha mẹ em về nhà rồi, nghe nói là bà ngoại bị ngã gãy chân ạ?”
Mặc dù trong nhà đều là nhà một tầng, trong phòng ngập nước nhưng xung quanh nhiều núi cao, các thôn dân đã đẩy xe lên núi dựng lều tránh mưa rồi.
Nơi đây cũng giống thôn Lạc Phượng, đã đào mương nhưng nước mưa quá dồi dào, nước dâng lên bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, chỉ có điều nó dâng chậm hơn thôi.
Cô ấy bước sang một bên, dùng ý thức giao lưu với Kha Mỹ Ngu: “Em nghe ai nói thế? Sức khỏe của bà nội rất tốt, chỉ là hai ngày trước bị bong gân, nhưng không nghiêm trọng, sao lại truyền ra thành bị ngã gãy chân rồi?”