Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 239

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:40
Lượt xem: 29

Bà ta vừa dứt lời, mấy đứa trẻ lớn trùng hợp bước vào từ cửa sau với bó củi trên tay, cúi người vội vã đi về phía nhà bếp.

Sau lời giải thích của viện trưởng và nhân viên vừa rồi, các sinh viên lập tức cảm thấy áy náy.

Trên môi Kha Mỹ Ngu lại nở một nụ cười khinh thường.

Cô luôn tin tưởng vào trực giác và khả năng phán đoán của mình, mọi chuyện tuyệt đối không như những gì hai người đó nói.

Nhưng trưởng khoa và nhân viên vốn đã cảnh giác, hơn nữa ở đây lúc nào cũng có người bí mật quan sát tình nguyện viên, giống như sợ bị phát hiện ra chuyện gì đó.

Ngược lại, các sinh viên cảm thấy có lỗi vì sự không hài lòng của nhân viên, nên càng ra sức làm việc.

Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu được phân công giặt quần áo và chăn mền cho đám trẻ, việc này là do tổ trưởng cố tình sắp xếp để nâng cao khả năng chịu đựng bừa bộn của họ.

Kha Mỹ Ngu nhìn thấy đám bọ chét lúc nhúc đang khiêu khích nảy lên trước mắt cô, đám chấy rận cũng thay nhau rơi xuống khỏi chăn, cùng với những con chuột đang sột soạt chạy tới chạy lui trong các lỗ hổng trên tường.

Cô và Tần Nguyên Cửu nhìn nhau, cả hai không ai dám cử động.

"Nhìn xem, em đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự chuốc khổ vào thân." Tần Nguyên Cửu thản nhiên liếc nhìn cô.

Kha Mỹ Ngu không phục trừng mắt nhìn lại: "Em là người làm việc lớn, không nên lãng phí thời gian làm mấy việc nhỏ nhặt như dọn dẹp thế này. Hơn nữa, đây là công việc hàng ngày của nhân viên, hoặc bọn trẻ lớn cũng có thể tự mình làm được. Tại sao cứ phải bắt tình nguyện viên làm?

Tất cả bọn họ đều nhiễm thói quen xấu, lẽ nào chúng ta cũng phải làm quen giống như họ?"

Tần Nguyên Cửu nhướng mày: "Không lẽ bây giờ em có cách gì sao? Em đang là tâm điểm chú ý của mọi người đó."

Anh liếc nhìn xung quanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu cũng nhìn qua, quả nhiên cả nhân viên và các thành viên trong nhóm đi cùng đều thỉnh thoảng quay đầu về phía này. Có thể nói nếu cô không làm việc, lập tức sẽ có người nhảy ra giảng bài cho cô nghe.

Cô nhìn thấy rõ ràng sự mỉa mai đầy đắc ý và khiêu khích trong mắt viện trưởng. Ánh mắt đó như muốn nói cô đoán đúng thì thế nào, sẽ không có ai tin đâu, hơn nữa cô cũng đâu tìm thấy bằng chứng!

Khó chịu, khó chịu quá, cô thích ăn mọi thứ, nhưng lại không thích chịu khổ.

Kha Mỹ Ngu mím môi, nhìn vào đôi mắt đen láy lẽ ra phải ngây thơ lương thiện của bọn trẻ, nhưng hiện tại lại ẩn chứa sự ngờ vực, ích kỷ và cảnh giác.

Cô đảo mắt, hai lá bùa hình nhân kẹp trong tay sau lưng bị cô nhẹ nhàng thổi bay. Chúng lơ lửng rơi xuống đất, từ từ kéo dài rồi hóa thành hình dáng của hai người. Sau đó, cô dán lên người mình và Tần Nguyên Cửu hai lá bùa ẩn thân.

Chỉ là vẻ mặt của hai hình nhân hơi đờ đẫn, tay chân cứng nhắc bất động. Kha Mỹ Ngu nắm lấy tay Tần Nguyên Cửu, dùng d.a.o rạch một đường, sau đó bôi lên trán Tần Nguyên Cửu số hai.

Sắc mặt Tần Nguyên Cửu số hai lập tức trở nên sống động, lạnh lùng đi về phía trước, bắt đầu dọn giường.

Kha Mỹ Ngu cũng nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào trán hình nhân của mình, Mỹ Ngu số hai bắt đầu bận rộn với nụ cười trên môi.

Cô cười khẽ, ghé sát vào tai Tần Nguyên Cửu nhỏ giọng nói: "Anh Cửu, em thấy cô nhi viện này chắc chắn đang che giấu rất nhiều bí mật, chúng ta hãy nhân cơ hội tìm hiểu xem?"

Tần Nguyên Cửu nắm tay cô nói: "Tham vọng của con người không có giới hạn, một khi đụng vào sẽ bùng phát, không thể quay đầu lại. Lần này em bí mật điều tra ra được, viện trưởng và những người khác sẽ bị thay thế, nhưng nhân viên đợt tiếp theo đến có thể duy trì được bao lâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-239.html.]

Có mấy người giữ được sự lương thiện cả đời và đủ kiên định để thực hiện nó."

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, quay đầu lại nhìn bọn trẻ. Việc tốt thì dễ làm, nhưng làm việc tốt cả đời thực sự rất khó.

Cô cũng có chút hoang mang.

Thực ra cô luôn từ chối việc làm từ thiện. Kiếp trước nhà cô giàu có như vậy, nhiều người nổi tiếng đã tổ chức rất nhiều sự kiện từ thiện để lấy danh tiếng, nhưng cô chưa từng đến một lần.

Bởi vì bản thân cô ấy vô cùng cảnh giác với người khác, không tin tiền của mình thực sự có thể đến được tay những người cần giúp đỡ.

Cô cũng tin vào câu nói cứu người nguy không cứu người nghèo, biết đâu tiền từ thiện sẽ sinh ra những kẻ ăn bám vong ân bội nghĩa?

Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù, đây chính là chân lý muôn đời không thay đổi!

Trái tim vốn khôi phục được chút hơi ấm lại dần dần nguội lạnh, cô không biết sự kiên trì của mình bây giờ có ý nghĩa gì nữa.

Chẳng lẽ cứ để bọn trẻ vừa ra khỏi vực thẳm, chưa kịp cảm nhận được hơi ấm, đã bị đẩy vào một vực thẳm khác?

Nếu là cô, cô cũng không vui vẻ leo lên leo xuống như vậy!

Không cảm nhận được động tĩnh của cô gái nhỏ, Tần Nguyên Cửu ôm lấy vai cô, cười khẽ nói: "Nếu em cảm thấy nơi này có vấn đề, chúng ta sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Sau khi trở về, chúng ta sẽ tìm ra một cách quản lý khả thi, trình lên văn phòng tỉnh. Anh nghĩ chỉ cần mọi thứ được tiêu chuẩn hóa, các mâu thuẫn được giải quyết ổn thỏa, cô nhi viện có thể hoạt động theo hướng mà em muốn."

Kha Mỹ Ngu gật mạnh đầu: "Đúng, anh Cửu nói đúng lắm, mọi chuyện đều có cách giải quyết, chỉ sợ chúng ta không hành động mà thôi."

Hai người trước tiên đi đến văn phòng, dự định bắt đầu điều tra từ danh sách.

Vì sợ sinh viên đi nhầm chỗ tìm thấy gì đó, nên một nhân viên trong văn phòng đã giả vờ ngồi lại viết viết, nói rằng phải điền phiếu thông tin cho bọn trẻ chuẩn bị tiêm chủng.

Mặc dù Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu ẩn thân và có kỹ năng tốt, nhưng cánh cửa tủ kim loại khi đóng mở vẫn phát ra tiếng động. Họ sợ đánh động nhân viên kia, nên Kha Mỹ Ngu đã dán một lá bùa định thân lên người anh ta.

Lá bùa này có thể nhanh chóng làm giảm tốc độ sinh trưởng của tế bào và tốc độ trao đổi chất của cơ thể, gần như cho con người vào trạng thái tĩnh. Các đường nét trên khuôn mặt cũng sẽ tạm thời bị che đi, nhưng trạng thái này chỉ có thể kéo dài hai mươi phút.

Vừa hay trên người nhân viên này có chìa khóa của từng tủ, hai người lần lượt kiểm tra tài liệu trong từng tủ.

Họ phát hiện ra trong năm năm kể từ khi cô nhi viện chuyển đến đây, mỗi năm có một số lượng lớn trẻ mồ côi được nhận vào. Từ trẻ sơ sinh đến trẻ mười ba, mười bốn tuổi, tương tự cũng có rất nhiều trẻ lần lượt được nhận làm con nuôi. Có một số đã c.h.ế.t vì bệnh tật, một số được tổ chức chăm lo công việc sau khi trưởng thành.

Nhìn bề ngoài, những tài liệu này không có vấn đề gì lớn.

Nhưng khi Kha Mỹ Ngu giải phóng thần thức, cô phát hiện số trẻ em trong cô nhi viện không khớp với số trẻ em được lưu lại trong danh sách.

Cô còn dùng máy tính trong hệ thống quét và nhập dữ liệu vào biểu mẫu, để lấy hồ sơ của từng đứa trẻ trong cô nhi viện từ lúc mới vào đến lúc rời đi.

Quả nhiên, hai số liệu sai lệch rất nhiều, số lượng chênh lệch khiến người ta kinh sợ!

Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, họ tìm thấy vài cuốn sổ dày được khâu lại với nhau bằng chỉ, cùng với một lọ đựng đầy phiếu tiền trong lỗ hổng trên tường dưới gầm giường trong phòng khách của viện trưởng.

Trong sổ ghi rõ thời gian, lý do, địa chỉ, tên người giám hộ của trẻ khi vào viện, cũng như là thông tin của người trung gian giới thiệu, ngoài ra còn có có tên tỉnh thành và đặc điểm ngoại hình của trẻ. Ở phía sau còn có một dòng ghi chú, hoặc là đánh dấu số liệu, hoặc là đánh dấu loại tiền và số tiền.

Mỗi trang là một đứa trẻ.

Loading...