Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 238

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:39
Lượt xem: 21

Hội trưởng nhấn mạnh tầm quan trọng của hoạt động khoảng mười phút, sau đó mới bắt đầu tuyên bố nội dung hoạt động lần này.

Họ sắp đi mấy cô nhi viện ở tỉnh thành, có hai mục tiêu. Một là làm bạn với các bạn nhỏ, dạy cho chúng một ít kiến thức. Hai là xem thử có thể cải thiện điều kiện sống của bọn nhỏ hay không.

Mỗi một tình nguyện viên sẽ mặc áo gile màu đỏ in Hiệp hội tình nguyện viên Đại học Bách khoa, còn đội một cái mũ đỏ nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong Đại học Bách khoa có xe trường, phải trở lại trước thời gian đã hẹn. Bình thường cuối tuần tài xế xe trường làm liên tục, cả ngày không thể nghỉ ngơi.

Cô nhi viện mà Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu đi khá gần Thành Nam, hai mươi phút chạy xe. Nơi này từng là nhà của địa chủ, sau khi bỏ hoang thì được sửa chữa thành cô nhi viện.

Dọc trên đường đi, tổ trưởng phổ cập thông tin của cô nhi viện cho họ. Năm nào họ cùng tổ chức cho mọi người đến phục vụ cô nhi viện, viện dưỡng lão.

Mặc dù nói những nơi này trong cơ cấu tổ chức có ngân sách nhưng mà năm nào số người trong cơ cấu cũng tăng. Hơn nữa trẻ con và người già cần tiêu rất nhiều tiền ở mọi mặt nên cuộc sống của mọi người nghèo rớt mồng tơi.

Từ lúc Hiệp hội tiến hành hoạt động tới nay trên cơ bản luôn giải quyết vấn đề này, muốn lấy được sự chú ý từ các giới trong xã hội.

Nhưng sức lực của họ quá yếu, mỗi lần phóng viên của tòa soạn tới cũng chỉ vắt được một chút xíu nước, rơi bẹp vào trong hồ không có tin tức gì.

Xe mới đậu ở ngoài viện thì có một đám trẻ con tới, nhón chân chìa tay xin ăn cách một cửa kính xe.

Mọi người đều biết phải tới cô nhi viện trước rồi nên họ cũng mang theo nhiều hoặc ít đồ ăn.

Các thành viên không quen nhìn những đứa trẻ vừa bẩn vừa đen, thân hình gầy gò. Còn chưa xuống xe đã móc sạch sẽ túi.

Sau đó bọn nhỏ bị viện trưởng thong dong tới chậm xua đi.

“Cuộc sống của bọn nhỏ khổ quá, một năm chưa từng nếm vị ngọt, làm các bạn chê cười rồi.” Một người phụ nữ mặt trắng hiền hòa, vóc dáng hơi đầy đặn đi lên, nhiệt tình kêu mọi người vào bên trong.

Bà ta vừa đi vừa giới thiệu với mọi người: “Cô nhi viện của chúng tôi đã có từ lúc thành lập lại Hạ Hoa, chuyển vài chỗ rồi. Bọn trẻ thì năm nào cũng nhiều thêm, năm năm trước mới quyết định chuyển tới đây.

Cái nhà này là nhà của một địa chủ lớn, lúc ấy đổ nát lắm. Là lãnh đạo phát tiền xây cất lại, có thể tiếp nhận rất nhiều trẻ em. Có điều nhiều trẻ xem quá, cơm ăn, áo mặc, học, bị bệnh uống thuốc đều cần tiền. Bất kể tổ chức phát bao nhiêu tiền cũng giống như là lấp cái động không đáy vậy.

Có lúc tiền quỹ trong viện khó khăn, không có tiền lương phát cho nhân viên làm việc. Cứ nợ mãi nợ mãi, hơn nữa không có ai cần những đứa trẻ khó bảo, nghịch ngợm. Nhân viên có thể trụ được tới hiện tại đều là cụ già lớn như tôi vậy. Người trẻ sẽ không tới chỗ này đâu…”

Mặc dù diện tích của cô nhi viện lớn nhưng cỏ khô mọc trong kẽ gạch đã cao tới nửa người. Quần áo của những đứa trẻ hi hi ha ha chạy tới chạy lui phong phanh. Gương mặt nhỏ nhắn và tay không chỉ có bẩn mà còn nứt da và sưng đỏ nữa.

Chỗ ngủ của bọn trẻ là giường chung lớn, chăn đệm cũng không biết đắp bao nhiêu năm rồi, vừa bẩn vừa cứng lại còn mỏng.

Kha Mỹ Ngu lanh mắt, căng da đầu khi thấy con rệp đang nhảy lên điên cuồng…

Bàn ghế gỗ cũng chẳng có mấy cái còn nguyên, trong nhà ăn đang nấu cơm. Họ là một ngày hai bữa, cháo loãng thấy đáy và màn thầu kiều mạch, cộng thêm chút khoai tây cải thảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-238.html.]

Sau khi đi dạo một vòng, họ cũng không thấy mấy nhân viên làm việc.

Hội trưởng bắt đầu chia nhiệm vụ ra, có làm cỏ, có giặt quần áo vỏ chăn phơi chăn đệm, có phụ nấu cơm, có học tập và chơi với bọn trẻ.

Đến khi làm xong thì lại đi thảo luận chuyện tăng chất lượng cuộc sống của bọn trẻ gì đó.

Kha Mỹ Ngu nhếch môi, hơi cau mày.

Viện trưởng kia ngại ngùng cười nói: “Các bạn khỏi phải làm việc, cỏ này ở mọc nhanh lắm, sân lại lớn, mấy ông bà già chúng tôi nhổ mỗi ngày là được. Quần áo chăn đệm này chúng tôi cũng dành chút thời gian giặt luân phiên là được. Chỉ là chúng tôi muốn bọn nhỏ sạch sẽ nhưng mà giặt chăn đệm quần áo nhiều dễ hư lắm. Tắm gội còn phải nấu nước, chúng tôi cũng không có nhiều gỗ và than tổ ong như thế…”

Bà ta chưa kịp nói xong thì hội trưởng nghiêm túc quay đầu nói với các thành viên: “Tôi biết có vài bạn sống trong nhà có điều kiện tốt, chưa từng sống trong gian nan nghèo khổ như thế. Nếu các bạn không chịu nổi dơ bẩn thì đi nhân lúc còn sớm đi. Đúng lúc tài xế còn chưa khởi động xe đâu.

Nếu như các bạn có lòng phục vụ xã hội vậy thì bỏ đi hết tất cả thành kiến và ghét bỏ đi cho tôi! Từ nay về sau hoạt động của chúng là phục vụ cho xã hội cả thể xác lẫn tinh thần, chỗ nào cũng đi, cũng không chiều theo bất cứ một cá nhân nào trong các bạn.”

Nói xong thì hội trưởng cũng nhìn theo viện trưởng, nhìn Kha Mỹ Ngu không tán thành lắm.

Dần dần mọi người cũng nhìn cô.

Kha Mỹ Ngu cười khẽ: “Tôi cho rằng các người đổi đen thay trắng. Hơn nữa theo tôi được biết thì Hiệp hội tình nguyện viên một học kỳ tới cô nhi viện một hai lần. Dù mỗi trường thay nhau tới cũng chỉ làm ít công việc được nhân viên phân thôi, có thể thay đổi bao nhiêu chứ?

Đừng nói với tôi bản thân sức ít có thể cống hiến một chút là được. Nhưng tôi cảm thấy các người đang lừa mình dối người mà thôi!”

Cô chỉ sân đầy cỏ dại: “Cỏ khô như thế không phải chỉ cuốc có mấy cuốc đâu? Đã mọc cao như thế rồi, nếu như không phải có người dẫn tôi vào thì tôi còn tưởng đây là tòa nhà bỏ hoang trong Hoàng Giao Dã đấy.

Quần áo trên người bọn trẻ toàn miếng vá với miếng vá. Nhìn đường may chắc chắn là bọn trẻ tự may. À, tất cả quần áo trên người những đứa trẻ sợ đã năm ba năm rồi. Chẳng lẽ mấy năm nay tổ chức không có phát phiếu vải à?

Chỗ này chỉ có trẻ con từ sáu tuổi trở xuống, tôi không thấy những đứa bé lớn. Chúng chắc không đi học đúng không? Hơn nữa nhiều người như thế nhân viên đếm bằng bàn tay à? Không có tiền lương để phát, sức khỏe của viện trưởng được lắm đấy, uống nước nên mọc nhiều thịt à?’

Những câu hỏi liên tiếp đã biến viện trưởng luôn điềm đạm như vắt mì thành mặt mày xanh mét. Các thành viên cũng dần phát hiện chuyện bất hợp lý, trong lòng ngờ vực vô cùng.

“Tài ăn nói của bạn này cũng giỏi đó. Có câu nói hay thật, người trong ngành thiết, người ngoài ngành chẳng hay. Chuyện cô chưa từng trải nên không biết mở cô nhi viện khó khăn thế nào.

Thật ra thì ăn mặc của tụi nhỏ không tốn bao nhiêu nhưng uống thuốc, tiêm ngừa thì xài tiền như nước. Các bạn chưa từng làm mẹ, đứa trẻ trước khi bảy tám tuổi có thể sống được là cũng khó rồi!

Chẳng lẽ các bạn muốn chúng tôi bỏ mặc những đứa trẻ bị bệnh nặng kia chỉ vì chất lượng cuộc sống của bọn trẻ hay sao? Một đứa trẻ bị bệnh, những đứa trẻ còn lại cũng bị lây. Tổ chức tháng nào cũng chi rất nhiều tiền, nhưng mà chúng tôi vẫn thiếu nợ, mệt mỏi lắm…”

Nói tới đây thì viện trưởng che mặt khóc thút thít, lúc này có một nhân viên làm việc thù hằn đi lên: “Đi, các người đi ngay, chúng tôi không có xin mấy người tới!”

"Mỗi lần đến được một ngày rồi lại đi, để bọn trẻ nhìn với ánh mắt mong chờ. Chúng không cảm thấy thoải mái, thì chúng tôi cũng vậy!

Viện trưởng tôi có bệnh, vậy nên mới bị phù thũng như vậy, các người không hiểu gì cả...

Những đứa lớn hơn thông cảm cho tôi, đã chủ động đi nhặt củi ở khu rừng phía sau, đoán chừng sẽ quay lại ngay thôi. Về phần nhóm chúng tôi ít người, còn không phải vì đâu phải ai cũng có thể trụ được năm ngày ở đây!"

Loading...