Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:37
Lượt xem: 36
“Chuyện này, Ứng Yến, thực ra em có một trúc mã nhỏ, nhưng hai chúng em chỉ là bạn bè thân thiết, không có tình cảm nam nữ. Vậy nên nếu mạt thế đến, liệu anh có thể... "
Ứng Yến lập tức lên tiếng từ chối: "Không thể!”
“Ôi, anh biết em muốn nói gì à, không thể nào?” Kha Mỹ Ngu hừ lạnh.
“Sao lại không biết được?” Ứng Yến lãnh đạm nói: “Ngày tận thế, em che chở anh, che chở một mình anh thì cũng thôi đi, bây giờ còn có thêm trúc mã của em nữa?
Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới người nhà của em à?”
Kha Mỹ Ngu hơi sửng sốt: “Nhưng mà không phải anh đã sắp xếp xong chỗ cho cha của em rồi à. Có cần em nhấn mạnh lại thêm một lần nữa không?”
Ứng Yến giễu cợt: “Tiểu thư, em không để ý rõ tuyến thời gian rồi. Hiện tại và tương lai là thế giới song song. Em cảm thấy bây giờ em nói với anh nhiều như thế có thể thay đổi chuyện em đã trải qua à?
Chuyện đã từng xảy ra thì cứ xảy ra như cũ, chuyện chưa xảy ra cũng sẽ không diễn ra vô duyên vô cớ.”
Kha Mỹ Ngu nghe như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ một lát rồi giơ ngón cái với anh: “Quả nhiên là đại lão, anh nói đúng lắm. Em xuất hiện ở đây được, như thế là chuyện đã xảy ra rồi, không thể ngăn cản. Nói nhiều với anh nữa cũng vô ích.”
“Đây chính là vấn đề gà có trước hay trứng có trước!”
Ứng Yến cụp mắt, nhếch miệng cười khẽ.
Anh không phải là một người hào phóng, cũng không phải là người lương thiện. Tận thế tới, mọi người phải sinh tồn bằng bản năng.
Anh sẽ che chở người phụ nữ và người nhà của anh, nhưng anh cũng không thể bảo vệ tất cả những người bạn tốt của cô dưới cánh của anh được. Nhất là trúc mã làm anh ghen tị nổi điên các thứ!
Anh không có nghĩa vụ này, cũng không có nhiều sinh lực và năng lực như thế.
Dù sao Ứng Yến cũng chỉ là một người bình thường, có cô là điểm yếu.
Thỉnh thoảng nhớ lại sắp tới ngày tận thế, không ngoại lệ, anh cũng xuất hiện cảm giác hoang mang và mù mờ chẳng thể khống chế được. Chẳng ai thờ ơ đối với những nguy hiểm mà mình không đoán trước được đúng không?
Cùng lắm là anh sẽ tiết lộ một ít thông tin cho người trúc mã này, sống hay c.h.ế.t thì xem vận may của người này!
Sau khi ăn cơm xong, Kha Mỹ Ngu lại kéo anh bắt đầu xây lâu đài cát để bù một cái tuổi thơ cho anh. Tuổi thơ của ai lại không đi cùng với cát chứ?
“Em nói với anh, em đã từng tham gia điêu khắc cát cấp thế giới, tạo ra mê cung đẹp đẽ nhất, không ai có thể thoát được trong một lần. Hơn nữa người thoát ra toàn là tình cờ tìm kiếm không biết bao nhiêu lần mới xong, nếu để người đó vào tiếp, hoặc là báo cho người ngoài biết thì không thể nói rõ được!”
Kha Mỹ Ngu đắc ý dào dạt nói khoác.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ở đâu, thời gian tổ chức lúc nào?” Ứng Yến hỏi rất nhanh.
Kha Mỹ Ngu là người nói mồm nhanh hơn não, gần như cô chưa phản ứng kịp thì đã nói hết thông tin ra.
Có điều chuyện này thì nói được.
“Thật, em chắc chắn à?” Ứng Yến nhíu mày nói.
Kha Mỹ Ngu hơi sửng sốt, chột dạ nói: “Được rồi, có một người thần bí duy nhất thoát ra nhưng cái này cũng đủ để chứng minh huyền học của Hạ Hoa ta vĩ đại. Người nọ là người duy nhất tìm kiếm lối ra thông qua gió biển.
Đó cũng là người Hạ Hoa á, vẻ ngoài cao lớn uy mãnh, nhưng mà mang kính râm để râu quai nón.”
Ứng Yến lạnh nhạt gật đầu: “Thiên hạ lớn có đủ mọi thứ lạ, đương nhiên người tài dị sĩ cũng nhiều. Trước giờ Hạ Hoa của chúng ta nhân tài ẩn dật.”
Kha Mỹ Ngu cười ra tiếng đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-237.html.]
Hai người hợp tác xây một lâu đài nhỏ, đang chơi hăng say thì Ứng Yến kêu lên.
Kha Mỹ Ngu nhìn, là một con sứa trong vũng nước đốt anh.
Có một khoảng thời gian thời sự chiếu chuyện sứa đốt người, ồn ào tới mức cô mất đi hứng thú với bờ biển.
Người có cuộc sống giàu có không lo thì càng sợ chết.
Cô đành chịu, nhìn Ứng Yến một cách thương hại: “Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt! Anh và em đều là người có số khổ à…
Ôi, sao mỗi lần sinh nhật của anh đều có chuyện vậy chứ? Nếu như ở xã hội phong kiến, anh chắc chắn sẽ được người ta gọi là sao chổi, sao băng.
Nói như thế cũng được, anh còn triệu tập tất cả người tài dị sĩ, chế tạo em thành cá chép nhỏ, kêu em dù c.h.ế.t cũng có thể sống lại ở thế giới khác…”
Có lẽ đã thấy nhiều nên tâm trạng của Kha Mỹ Ngu cũng không căng thẳng nhiều. Dù sao với cô thì đây chỉ là giấc mơ, tất cả đều theo ý của cô.
Đại lão tồi tệ gieo hại ngàn năm như thế, chắc chắn sẽ không c.h.ế.t dưới xúc tu sứa như thế đâu.
Có điều cô vẫn chắp tay cầu nguyện, thành kính hy vọng Ứng Yến ở trong mơ có thể thức dậy, đừng xảy ra tai nạn nữa.
Người dần dần biến mất, xung quanh của Ứng Yến cũng có một đám nhân viên y tế cấp cứu khẩn cấp cho anh.
Nhưng anh cụp mắt xuống trầm tư, thu thập được một đống tin tức khổng lồ trong những mẩu chuyện của người phụ nữ nói. Ví dụ như thi đấu khắc cát, ví dụ như cô c.h.ế.t đi sống lại, ví dụ như mạng cá chép…
Chơi cả đêm, lại ăn một bữa tiệc hải sản đắt giá lớn, nghịch cát, Kha Mỹ Ngu thức dậy tâm trạng phơi phới.
Thấy Tần Nguyên Cửu, sự vui vẻ đó không thể nào kìm nén được, cô cười hì hì hôn má của anh: “Buổi sáng mà anh Cửu quyến rũ thế nhỉ.”
Kết quả là cô nếm được đau khổ ngay, bị người đàn ông đè xuống gặm nhấm một phen.
Đàn ông buổi sáng không thể trêu, còn quá đáng hơn buổi tối!
Kha Mỹ Ngu xoa đôi môi đỏ ửng hơi đau, yếu ớt trừng anh: “Lát nữa sao em ăn cái gì được đây…”
Tần Nguyên Cửu dở khóc dở cười, hung hăng xoa đầu cô thành cái ổ gà: “Rồi có lúc nào em không nghĩ tới chuyện ăn không.”
“Chắc là sau khi ăn no?” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc suy nghĩ một lát, khẳng định.
“Sau khi ăn xong, ăn cơm xong còn ăn trái cây nữa, ăn hay không ăn?”
“Ăn chứ, sao lại không ăn?” Cô gật đầu ngay.
Hai người nhìn nhau cười, đứng dậy rửa mặt. Hôm nay là chủ nhật nhưng họ vẫn phải làm bình thường.
Hôm nay Hiệp hội tình nguyện viên tập hợp do có hoạt động. Hôm nay đương nhiên những anh em khác của nhà họ Kha cũng không rảnh, có hoạt động liên hiệp.
Bà cụ Kha và mẹ Kha chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Còn có rất nhiều bữa trưa để họ mang theo.
Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu đều mặc quần áo thường để tiện di chuyển, đeo cặp lên xe tới trường.
Hội trưởng của Hiệp hội tình nguyện viên là đàn anh nghiên cứu sinh hệ xã hội cuối cùng của trường. Anh ấy sáng lập hội đoàn này với các bạn học vào năm đầu tiên của đại học. Vốn dĩ là để học tập và nghiên cứu tốt hơn, không ngờ lại phát triển đến hiện tại.
“Chào buổi sáng nhé các bạn, chào mừng thành viên mới gia nhập bọn mình. Hơn nữa từ học kỳ này sẽ bắt đầu hoạt động hội đoàn đầu tiên.” Hội trưởng đẩy mắt kính cười nói: “Hội đoàn của chúng ta được thành lập trong thời gian ngắn, hơn nữa nguồn gốc là tôi và bạn của tôi nhằm học tập và nghiên cứu.
Nhưng dần dần hội đoàn cũng hình thành văn hóa và truyền thống riêng, là cách chúng ta tặng lại xã hội, phục vụ xã hội.
Hoạt động của chúng ta cũng phong phú đa dạng hơn. Mỗi cuối tuần sẽ tổ chức hoạt động một lần, chỉ cần tất cả mọi người một tháng tham gia hai lần sẽ tính là điểm chuyên cần. Sau khi kết thúc một học kỳ thì sẽ được cộng thêm một học phần.
Dù sao mọi người đừng xem thường một học phần này nha, có thể mọi người sẽ có một chút ưu thế hơn người khác khi chọn việc sau khi tốt nghiệp đấy. Hơn nữa hoạt động của chúng ta cũng rèn luyện năng lực cá nhân của mọi người nhiều lắm. Cũng có cơ hội lên thời sự…”