Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:31
Lượt xem: 26
Đối với cô, Tần Nguyên Cửu chính là "bát cơm sắt" dùng cả đời, có thể lo cho cô ăn no mặc ấm.
Nếu Kha Mỹ Ngu muốn tiếp tục cuộc sống xa hoa, không phải tính toán chuyện tiền bạc, không sợ phải nhìn giá khi mua đồ như kiếp trước, thì cô phải mở rộng nguồn thu nhập.
Điểm đầu tiên của nguồn thu nhập là hướng đến một nhóm người lớn, như vậy điểm hòa bình cô kiếm được cũng đủ khiến cô cười sảng khoái!
Gửi bài cho tòa soạn thủ đô và đài phát thanh là một lựa chọn không tệ.
Bất kể phát thanh vào buổi sáng hay tham gia Góc ngoại ngữ vào buổi tối, tất cả đều là thời gian điểm hòa bình tăng vọt. m thanh ding dong của hệ thống vang lên vừa thánh thót vừa êm tai.
Mỗi ngày trôi qua trong bận rộn, chớp mắt lại đến cuối tuần. Sáng thứ bảy có Góc ngoại ngữ, buổi chiều thì câu lạc bộ bóng rổ của trường tổ chức lễ khai mạc giải đấu bóng rổ dành cho các học viện trong trường.
Thông thường, những thành viên chủ lực của câu lạc bộ bóng rổ sẽ đấu một trận nảy lửa với các thành viên của đội tuyển tỉnh.
Các thành viên mới của câu lạc bộ mặc đồng phục câu lạc bộ phụ giúp công tác duy trì trật tự và hậu cần, nhưng ngay cả cơ hội dự bị cũng không có.
Tiết trời cuối tháng ba đã ấm lên, các thành viên chân dài vai rộng của câu lạc bộ đều mặc áo chiếc, bên ngoài mặc thêm một lớp áo bóng rổ màu đỏ có số và tên trường, toát lên khí thế mạnh mẽ và hăng hái chỉ thuộc về người trẻ.
Kha Mỹ Ngu mặc áo len màu đỏ tươi, phối với quần bó đen, giày thể thao màu trắng. Tóc cô tết xương cá được buộc qua loa bằng dây buộc tóc màu đỏ rượu, bên vai đeo một chiếc túi vải, trông giống như rạng đông đỏ như lửa, đi đến đâu cũng tỏa sáng rực rỡ.
Dọc đường cô liên tục nhìn Tần Nguyên Cửu, cười nói: "Anh Cửu, em không hiểu tại sao tuổi của anh cũng xấp xỉ anh trai em, lẽ ra đây là khoảng thời gian tự phụ nhất của đời người, có thể anh đã trải qua nhiều chuyện, nên người ta không thể nhìn ra được tuổi thật của anh.
Nhưng chỉ cần thay đồng phục bóng rổ, thanh xuân của anh đã lập tức quay lại. Đây mới chính là một cuộc đời trọn vẹn."
Tần Nguyên Cửu mỉm cười đi tới vuốt tóc cô như thường lệ.
Kha Mỹ Ngu lập tức tránh đi, tức giận nhìn anh: "Anh vuốt chó mèo hả? Em đã chải tóc cả buổi sáng đó, nếu anh làm hỏng tóc của em, anh sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ!
Đầu có thể gãy, m.á.u có thể chảy, nhưng tóc không thể rối, anh biết chưa?"
Tần Nguyên Cửu nhéo đôi má phồng lên của cô, vẻ mặt và động tác thỏa mãn giống hệt như đang nựng thú cưng!
Kha Mỹ Ngu hừ hai tiếng, nắm lấy giỏ xách, hất b.í.m tóc đi tìm bạn mình.
Cô, Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng đã trở thành ba chị em thân thiết, ngoại trừ lúc ăn và ngủ, gần như hầu hết thời gian các cô đều ở cùng với nhau.
Kha Mỹ Ngu rất khâm phục hai người họ, ngoài thời gian ăn ngủ, bọn họ có thể hóng hớt rất nhiều chuyện, sau đó thích thú chia sẻ lại với cô, vậy nên họ biết nhiều chuyện hơn người tai tinh mắt sáng như cô.
Vì vậy, cô hay gọi đùa Hoắc Thành Phương là Hoắc Phong Nhĩ, còn Hạ Hải Phượng là Hạ Lý Nhãn.
Đổi lại, bọn họ gọi cô là Kha Micro.
Ba chị em bọn họ cũng trở thành bộ ba bà tám...
Mặc dù mới quen nhau một thời gian ngắn, nhưng Kha Mỹ Ngu cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở chung với bọn họ, cười nói đùa giỡn giống như chị em ở kiếp sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-233.html.]
Cô lấy bình nước quân dụng ra, sau đó lấy ra ba chiếc cốc tráng men to cỡ lòng bàn tay được đổi từ cửa hàng hệ thống, cô rót cho mỗi người một cốc, đắc ý nói: "Đây là trà sữa được mình nấu từ sữa và lá trà ở nhà, các cậu uống thử xem…"
Đừng nói đến hai người, mọi người xung quanh đều có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm và độc đáo khi pha trộn trà với sữa!
Tuy nhiên những sinh viên vào được đại học đều biết cái gì gọi là xấu hổ, nên bọn họ sẽ không dễ dàng lên tiếng hỏi thăm. Bởi vì hỏi vào lúc này, chẳng khác nào công khai ám chỉ mình cũng muốn uống.
Nhưng bọn họ không thể điều khiển ánh mắt của mình, tò mò liếc nhìn chiếc cốc của ba người.
Hoắc Thành Phương và Hạ Hải Phượng hiếm khi được cầm cốc tráng men, hai người bắt đầu ngửi một cách say sưa: "Woa, sữa và trà có thể nấu chung với nhau được sao? Mùi hương này có phải thơm quá rồi không?"
Họ nhấp một ngụm, lập tức bị thu hút bởi trà sữa thơm ngon.
Kha Mỹ Ngu mỉm cười quay đầu lại nói với mọi người: "Đồ uống nóng hổi sẽ được phục vụ cả ngày ở nhà ăn số ba trên tầng hai. Hoan nghênh mọi người đến dùng thử..."
Cô không biết ở các trường khác thế nào, còn đại học Bách Khoa tỉnh thì không thiếu tiền trợ cấp sinh hoạt cho sinh viên. Nếu không phải gia cảnh sinh viên quá khó khăn, cần phải gửi phần lớn tiền trợ cấp về nhà, thì bọn họ hoàn toàn không thiếu tiền.
Đối với những sinh viên như vậy, hiệu trưởng Kỷ sợ bọn họ lơ là việc học vì chuyện gia đình, nên mỗi học kỳ trường sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động và cuộc thi, tất cả đều có tiền thưởng và giải thưởng hậu hĩnh. Ngoài ra, nhà trường còn hỗ trợ tìm nhiều công việc có thể vừa học vừa làm, cũng như cung cấp dịch vụ thu phí dành cho các đơn vị dựa vào các chuyên ngành khác nhau.
Bởi vì khoác chiếc áo tập thể của nhà trường, nên chỉ cần sinh viên chịu khó, mỗi tháng sẽ dư ra một khoản tiền. Thỉnh thoảng họ sẽ lên nhà ăn số ba ở tầng hai dùng bữa, xem như là tự thưởng cho bản thân.
Sự xuất hiện của mẹ Kha chính là lộc ăn của thầy trò trường đại học Bách khoa!
Kha Mỹ Ngu chưa kịp nói tiếp, đã có bạn học thấy vẫn còn chút thời gian trước cuộc thi, nhờ bạn bè giúp mình chiếm chỗ, còn mình thì vội vàng đạp xe đến nhà ăn.
Không lâu sau, toàn bộ khán đài đã bao trùm trong mùi thơm ngọt ngào lạ thường.
Mỗi người đều cầm một cái cốc hoặc một bình nước, từ từ nhắm mắt thưởng thức với khuôn mặt hạnh phúc.
Các cầu thủ đã bắt đầu khởi động, giữa câu lạc bộ bóng rổ của trường và các thành viên trong đội tuyển tỉnh vẫn còn một khoảng cách rất lớn.
Dù là dáng người, khí chất hay động tác, tất cả dường như tồn tại hai cấp độ khác nhau.
Kha Mỹ Ngu hơi mím môi: "Các thành viên của trường chúng ta chỉ đấu giao hữu thôi đúng không? Nhìn qua đã biết thắng thua rồi."
Hai chị em nọ lại bắt đầu phổ cập cho cô: "Kha Micro thông minh quá, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bản chất. Để đội tuyển mang lại vinh quang cho tỉnh, các lãnh đạo đã bỏ ra rất nhiều tiền để bồi dưỡng đội tuyển, đồng thời cho thành viên từ nhiều nơi khác đến đấu giao hữu với đội tuyển tỉnh.
Khi các trường đại học cao đẳng lớn tổ chức các trận bóng rổ giao hữu quy mô lớn, bọn họ sẽ đến chơi trận đấu mở màn như một thông lệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng nghe nói các thành viên của đội tuyển tỉnh rất giỏi, tâm trạng tốt có thể ghi được vài trái, tâm trạng không tốt có thể trực tiếp kết thúc trận đấu với tỷ số chục điểm, thậm chí trăm điểm trên 0!"
Kha Mỹ Ngu nhỏ giọng cười, kể ra Hạ Hoa có lãnh thổ rộng lớn và tài nguyên phong phú, dân số so với thế giới cũng được xem là số nhiều.
Mặc dù có nhiều lợi thế như vậy, nhưng đội bóng rổ và bóng đá nam của nước Hạ Hoa lại không được như mong đợi. Họ chưa bao giờ giành được chức vô địch, đôi khi còn bị các nước khác đàn áp.
Cô cảm thấy tình trạng này không đơn giản chỉ là năng lực của đội tuyển, nhưng phần lớn đến từ sự kết hợp của nhiều yếu tố như tâm lý, cách quản lý, chế độ,...
"Ngu Bảo Nhi, cậu có thấy số 11 đó không? Đó là cầu thủ giỏi nhất của đội tuyển tỉnh. Nếu tỉnh chúng ta có được thứ hạng tốt ở giải bóng rổ quốc gia năm nay, thì rất có thể anh ta sẽ được tuyển vào đội tuyển quốc gia!”