Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:47
Lượt xem: 124
"Bác gái hai, bác không nghe lầm đâu, chín trăm chín mươi chín đồng tiền!" Kha Mỹ Ngu khẽ vênh cằm.
"Chị bảy, không biết tại sao đồng chí Tần sống trong chuồng bò mà lại có thể cho nhiều đồ nhiều tiền như vậy?" Kha Ân Thục bình tĩnh hỏi, đôi mắt vẫn dán chặt vào Kha Mỹ Ngu: "Không phải là chị bảy tự bỏ tiền túi ra lấp vào đấy chứ? Như vậy có được không? Không sợ tổ chức phái người đi điều tra sao?"
Kha Mỹ Ngu chớp mắt, lúc ấy cô cũng hỏi Tần Nguyên Cửu.
Thân phận bây giờ của anh rất nhạy cảm, lại lấy ra nhiều đồ và tiền sính lễ như vậy, nhà họ Kha gả con gái đương nhiên phải vinh quang, nhưng cũng dễ bị người khác ghen tuông gây chuyện.
Người ta chỉ nói là, cho thì cầm đi, nguồn gốc của số tiền phiếu này không có vấn đề, không sợ bị kiểm tra.
Cô hơi căng thẳng, có ý xấu nói: "Dù sao trong tay chị cũng không có đồng nào, tất cả đều là của đồng chí Tần, anh ấy đã lấy ra thì chắc nguồn gốc phải rõ ràng chứ?"
Kha Ân Thục ra vẻ hiểu biết gật đầu: "Em chỉ là lo lắng nhắc nhở chị bảy mà thôi, nếu có nguồn gốc rõ ràng thì em yên tâm rồi. Không ngờ người lấy giấy chứng nhận kết hôn trước lại là chị bảy đấy."
Ai da, cái niên đại này khắp nơi phong tỏa gắt gao, cái gì cũng bị tổ chức thu giữ, người có thể lấy tiền nhanh chóng chắc chỉ giao dịch chợ đen, hoàn toàn không chịu được điều tra.
Còn nữa, điều cô ta nghi ngờ chính là Kha Mỹ Ngu đã lấy được kho báu trước nên mới tiêu tiền vung tay quá trán.
Khóe miệng Kha Ân Thục cong lên ý cười, nếu cơ hội đã tới tay, vậy cái gì mình không có được, thì người khác cũng đừng mơ hưởng!
Sau đó, Kha Mỹ Ngu làm công tác tư tưởng cho người nhà, thể hiện sự ái mộ của mình với đồng chí Tần, liệt kê những lợi ích trong cuộc hôn nhân của hai người, so sánh chi tiết anh với những người khác, căn cứ vào ân cứu mạng lẫn nhau, thế là cô không tốn nhiều thời gian đã khiến cho mọi người chấp nhận sự thật.
Ban đêm nằm trên giường, Kha Mỹ Ngu híp mắt để thần thức chìm vào trong não.
Không ngờ sau khi nhận được giấy chứng nhận, giá trị cừu hận của trùm phản diện đối với cô đã trực tiếp trở về số 0!
Hơn nữa còn có thêm 10.000 giá trị hòa bình, tương đương với 100 viên linh thạch hạ phẩm.
Quả nhiên, giá trị hòa bình của trùm phản diện rất dễ lấy, Kha Mỹ Ngu cảm khái thở dài, nóng lòng chuẩn bị đi mua sắm.
Hiện tại cô quá thiếu linh thạch, chỉ có thể tập trung vào chế bùa.
Kha Mỹ Ngu xem qua trung tâm thương mại, để làm bùa cần có bút vẽ bùa, lá bùa và linh cát.
Lá bùa và linh cát là vật phẩm tiêu hao, cô mới bắt đầu học nên không cần tốt lắm, chỉ cần mua loại rẻ nhất là được, nhưng bút vẽ bùa có thể dùng lâu dài, hơn nữa chất lượng bút cũng liên quan đến tỷ lệ thành công và chất lượng bùa!
Cho nên không thể tiết kiệm chi phí cho bút vẽ bùa, nhưng cũng cần lượng sức mà mua.
Bút vẽ bùa rẻ nhất thì một trăm tám mươi linh thạch, đắt nhất thì mấy chục triệu linh thạch!
Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể uất ức chọn cái rẻ nhất, một cây bút viết bùa nhất phẩm không tên trị giá tám mươi sáu viên linh thạch hạ phẩm làm từ linh trúc và linh hồ.
Một hộp chu sa tuyết điêu nhất phẩm trị giá một phần mười viên linh thạch, bốn mảnh gỗ linh sam chế giấy bùa trị giá bốn phần mười viên linh thạch!
Vật liệu đắt đỏ, Kha Mỹ Ngu không dám tùy tiện lấy ra dùng thử, chỉ có thể xem cách luyện bùa lặp đi lặp lại trong đầu.
Không phải ai cũng có thể cầu đạo, phải đòi hỏi thiên phú và tư chất.
Chỉ là chế bùa mà nói, nhất định phải chuẩn bị vật liệu, sau đó còn có truyền thừa, vật liệu vẫn có thể thông qua khổ luyện mới có thể kiếm được, nhưng liên quan đến chế bùa truyền thừa rất khó!
Còn nữa sau khi có hai thứ này, người làm bùa cũng phải có tinh thần lực mạnh mẽ, có thể điều khiển linh lực chính xác, đảm bảo linh lực phát ra đồng đều và thông suốt trong quá trình khắc họa lá bùa.
Tiếp theo, chất lượng của lá bùa có liên quan đến đốn ngộ của người làm bùa, một loại được sao chép từng cái một, sức mạnh bình thường, loại còn lại bao hàm ý nghĩa của lá bùa, rất mạnh mẽ và cũng liên quan đến chất lượng của lá bùa!
Sau khi nghiên cứu bùa chú cả đêm, Kha Mỹ Ngu hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra là lúc mặt trời lên cao chiếu bóng, mà Tần Nguyên Cửu đã cùng bà mối ngồi trong phòng chính.
Cô vội vàng đứng dậy, mở hé cửa sổ, sai cháu trai bưng một chậu nước cho mình, rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, tất cả mất năm phút.
Bà nội Kha gõ nhẹ cửa sổ, đưa một bát súp nấm hương nấu với thịt thái hạt lựu, củ cải và trứng, hạ giọng nói: "Ngu Bảo Nhi, không vội, ăn cơm trước đi."
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu liên tục, mình loay hoay đầu óc cả đêm, mặc dù giữa chừng lén lút ăn thêm một bữa nhưng vẫn rất đói.
Cô bưng lấy bát, vừa ăn cơm vừa vểnh tai nghe động tĩnh gian ngoài.
Tối qua người nhà họ Kha đã biết cuộc hôn nhân này là do bé con nhà mình tích cực chủ động, phí hết tâm tư mới giành được, sợ đồng chí Tần qua đêm đổi ý nên lập tức kéo người ta đến lấy giấy chứng nhận trước cho yên tâm.
Bọn họ cũng chột dạ theo, tự nhiên không thể quá đáng, tránh khỏi việc dọa người ta chạy mất.
Sau khi gõ nhẹ một cái, ông cụ lập tức nghiêm mặt hỏi: "Đồng chí Tần, Ngu Bảo Nhi nhà tôi được cưng chiều từ nhỏ, chưa bao giờ nhìn thấy người xấu bên ngoài, mặc kệ nó đã nói cái gì với cháu, nếu các cháu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, có nghĩa là cháu đã suy nghĩ rõ ràng, muốn cùng con bé trải qua quãng đời còn lại sao?"
Tần Nguyên Cửu đứng dậy, hơi khom người nói: "Ông nội, cháu biết rõ mình đang làm gì. Đồng chí Kha có thể được cưng chiều ở nhà như vậy, nhất định là do cô ấy có chỗ hơn người. Cháu đang trong hoàn cảnh khó khăn, có thể gặp được người như thế, tình cảm chân thành như thế, cháu cảm thấy đây chính là một món quà sau thời gian cực khổ."
"Ông yên tâm, một khi đã kết hôn với cô ấy, cháu sẽ kính trọng và yêu thương cô ấy suốt cuộc đời!"
Anh không nhiều lời, chỉ nói rõ thái độ, dù sao có một số chuyện không thể nói ra bằng miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-23.html.]
Kha Mỹ Ngu nghe vậy có chút sững sờ, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với trùm phản diện, chỉ có thể dự định sau này sẽ đối xử với anh tốt hơn.
"Được, ông đây tin tưởng đồng chí Tần là người có trí tuệ lớn, có thể sống cuộc sống của mình một cách rõ ràng, từ nay về sau, cháu ngoan nhà ông giao cho cháu chăm sóc!" Ông cụ nói xong hai mắt chua chua, không nhịn được thở dài thì thầm hai câu về chuyện hồi nhỏ của Kha Mỹ Ngu.
Tần Nguyên Cửu không có chút sốt ruột nào, ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe.
Việc tiếp theo rất đơn giản, bởi vì người nhà của Tần Nguyên Cửu hoặc là ở kinh đô, hoặc là cũng bị đày về nông thôn, thế là anh nhờ thím Hoàng, vợ của bí thư chi bộ thôn đến làm bà mối.
Lễ hỏi đã đầy đủ, tiền sính lễ cũng đúng là chín trăm chín mươi chín đồng, ngày hôm nay coi như đính hôn.
"Con tính toán như vậy." Cha Kha một mực ngồi xổm ngoài cửa, xoa tay nói: "Bây giờ thời tiết bắt đầu trở lạnh, không còn công việc đồng áng nữa, con nghĩ trước tiên nên xây một dãy nhà cho con bé làm phòng cưới, lấy tiền sính lễ ra làm."
"Dù sao nền móng chỗ kia cũng tương đối lớn, bé con chỉ có một mình nó với Tiểu Tần, một dãy nhà là đủ rồi. Chờ nhà chúng con tích cóp tiền, xây một cái sân bên cạnh chúng nó là được rồi."
"Đúng đúng đúng." Mẹ Kha gật đầu: "Tiểu Ngư Nhi nhà mình yếu ớt từ nhỏ, trước khi kết hôn không thể ngủ riêng phòng, sau khi kết hôn sẽ ăn uống ngủ nghỉ cùng phòng sao?"
Ông cụ suy nghĩ rồi lên tiếng: "Chuyện này ông sẽ nói với chú họ Khánh Hỉ của các cháu, đã thành con rể nhà chúng ta rồi, chẳng lẽ còn không có chút đặc quyền sao?"
Tần Nguyên Cửu đứng lên nói: "Ông nội, chú, thím, chỉ cần trưởng thôn đồng ý, cháu có thể tự lo việc nhà ở, cháu muốn xây một gian nhà gạch."
Nhà gạch?
Mọi người trong nhà hơi sửng sốt, cả thôn đều là nhà tranh, vì ông cụ có năng lực nên nhà họ Kha cũng có chút tiền tiết kiệm, nhưng không cao sang về mặt nhà ở, chỉ quây thêm đất và xây thêm phòng thôi.
"Cái này…" Ông cụ cũng có chút d.a.o động, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Nhà gạch ngói tốt thì tốt, nhưng mười dặm tám thôn chẳng có mấy ai xây. Cháu lại bị đày đến đây cải tạo, nếu ra mặt như thế, đến lúc đó có chuyện gì thì chú họ Đường Hỉ của cháu cũng không gánh nổi đâu."
Khoé miệng Tần Nguyên Cửu hơi hơi cong lên: "Ông nội, những chuyện này ông không cần lo lắng, cháu đã mở miệng nói xây nhà gạch thì đã suy nghĩ hết rồi."
"Thật sự không sao chứ?" Bà cụ Kha bưng nước đường đỏ và trứng chần nước sôi tới, xác nhận hỏi.
"Vâng." Tần Nguyên Cửu gật đầu, không nói thêm.
"Vậy thì xây đi." Cha Kha đứng lên, trực tiếp nói: "Dù sao hôm qua cũng đã có rất nhiều người nhìn thấy các con đi hợp tác xã tiếp thị cung ứng mua đồ, cho nên chúng ta không cần phải che giấu nữa. Tiểu Tần có năng lực, không sợ bị điều tra thì chúng ta hãy xây nhà gạch luôn đi!"
Các anh trai nhà họ Kha cũng hùa nhau cất nhà gạch ngói cho em gái đi lấy chồng.
Chuyện này cứ quyết định như vậy, mọi người tự nhận trách nhiệm, lập tức bắt tay vào việc.
Ví dụ như ông cụ muốn tự tay làm đồ dùng trong nhà cho cháu ngoan nhà mình, cha Kha thì đi khắp nơi tìm người mượn xà, gỗ về dựng nhà, năm anh em cũng kêu gọi bạn bè làm công nhân nhỏ đi dọn dẹp nhà cửa trước.
Bà cụ may đệm chăn cho Kha Mỹ Ngu, mẹ Kha may quần áo mới cho cô.
Người ở phòng thứ nhất và thứ ba đều tự giác làm những việc có thể.
Nhưng phòng thứ hai lại không chút động tĩnh, bác hai cả ngày đều ra ngoài, muốn vay mượn tiền nhanh chóng có công việc dễ dàng, mà bác gái hai thì ngày nào cũng đun thảo dược thơm trên bếp.
Kha Ân Thục thì cười lạnh vài tiếng, sau đó lại quay người đi đến phía sau núi tìm kiếm đồ vật đổi ít tiền riêng.
Căn nhà đầy người lập tức trống rỗng.
Kha Mỹ Ngu thò đầu ra, nhìn thấy Tần Nguyên Cửu đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày cong cong lề mề lết qua.
"Đồng chí Tần tới sớm quá nha."
Tần Nguyên Cửu liếc nhìn mặt trời treo cao ngoài phòng, nói thẳng: "Mau ăn cơm đi, không còn sớm nữa đâu."
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: "Thật ra bình thường tôi dậy khá sớm, nhưng đêm qua… đêm qua tôi bị mất ngủ."
"Cô muốn xây nhà kiểu gì?" Tần Nguyên Cửu chậm rãi uống trà, rũ mắt hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Kha Mỹ Ngu lập tức cảm thấy phấn khích trong lòng, bắt đầu vặn vẹo ngón tay nói: "Cứ như cha tôi nói đi, chúng ta sẽ xây bên cạnh móng nhà, sau đó hai nhà dùng chung một bức tường, hai căn nhà ghép lại với nhau rất tốt."
"Đầu tiên xây một dãy nhà, một gian chính, một phòng ngủ, sau đó là một phòng làm việc, cũng phải có nhà bếp, nhà vệ sinh, thêm ổ cho gia súc, gia cầm nữa. Quây sân lại trồng rau cỏ, hoa lá leo tường, cũng phải có cây lựu, giàn nho, xích đu, giếng nước, đến lúc đó nuôi hai con gà một con chó, chậc chậc, một cuộc sống tốt đẹp biết bao nhiêu."
Kha Mỹ Ngu chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy say mê rồi.
Bé con đến từ mạt thế thật sự rất dễ nuôi!
"Được." Tần Nguyên Cửu uống một hớp hết sạch chén trà, đứng lên: "Vậy tôi tìm người liên hệ xây nhà trước, đến lúc đó còn phải làm phiền các thím nấu cơm cho công nhân ăn."
Kha Mỹ Ngu trả lời: "Không thành vấn đề!"
Vườn rau trong nhà có rất nhiều rau quả, hơn nữa cô cũng có thể đến sau núi hái một ít rau dại, quả dại, chuẩn bị thịt rừng, hầu như chỉ tốn một ít gia vị và tiền nhân công.
Bánh bao nhỏ ra ngoài quậy với mấy đứa trẻ trong nhà, từ khi có bẫy chuột thần kỳ, mỗi chạng vạng tối cả làng đều tràn ngập mùi thơm nồng đậm của thịt chuột nướng!
Hơn nữa, mỗi nhà đều làm lạnh rất nhiều thịt chuột khô trong sân, vì thế, khi thôn dân vừa nghe nói Kha Mỹ Ngu đính hôn với Tần Nguyên Cửu.
Bọn họ chỉ sốc nhất thời, sau đó nhanh chóng chấp nhận rồi lần lượt đến cửa giúp đỡ.