Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:21
Lượt xem: 33
Lần này Kha Mỹ Ngu không đi tìm từng người nữa mà để các bạn học trong lớp thông báo cho các khối theo lớp, phàm là những sinh viên muốn đề cao thành tích, khiêu chiến bản thân, không chịu thua trước số mệnh đều có thể đến phòng làm việc của Hiệp hội Ngoại ngữ để tham gia cuộc họp ngắn trong thời gian tự học, sau đó mới quyết định xem có muốn đăng ký tham gia thi đấu ngoại ngữ không.
Sinh viên có thể đến trường học, ai ai cũng là nhân tài từ các nẻo, trong lòng có cảm giác hơn người.
Nhưng so sánh với bao nhiêu sinh viên trong đại học Bách khoa, họ đột nhiên mất đi ánh sáng, trở nên bình thường không bằng cả viên đá bên đường.
Đại học là một lò luyện, đánh nát tự tin, tự trọng, tự kiêu của người ta, sau đó là quá trình gắn lại từng chút một, là sự biến hình và chuyển tiếp từ sinh viên đến ra ngoài xã hội.
Lời của Kha Mỹ Ngu khiến mọi người cảm thấy bản thân chính là một kẻ nhát gan, ngọn lửa m.á.u chiến trong lòng không nhịn được bùng cháy.
Không phải chỉ là cuộc họp ngắn thôi sao, ai sợ ai, bọn họ đã có ý định không thèm đi làm đá kê chân cho người khác, chỉ cần kiên trì với suy nghĩ này, kể cả là ai đến họ cũng vẫn sẽ vậy thôi. Mặc dù trong lòng họ còn kháng cự nhưng đều nhất chí tham gia cuộc họp đó.
Không chỉ sinh viên đứng trong hạng từ hai mươi đến ba mươi, những sinh viên khác cũng tới. Tất cả sinh viên trong lớp Kha Mỹ Ngu đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra, họ giữ thái độ ủng hộ cô nên không ai không tham gia.
Thanh thế vang dội khắp trường học, thu hút được càng nhiều người tiws hơn.
Họ họ cũng phải chuyển từ phòng họp nhỏ tới hội trường viện ngại ngữ.
Tổ một, tổ ba và các sinh viên đứng trong top hai mươi cũng mang tinh thần hóng chuyện đến xem.
Trong lòng thành viên tổ hai thấp thỏm, cảnh tượng này quá nổi bật, họ sợ lát nữa, sau khi kết thúc, các sinh viên khác sẽ ngại ngùng rời khỏi hậu trường.
Hội trưởng Vương Học Anh tới cạnh tổ trưởng Lưu Tiêu Binh, lạnh lùng bất mãn nói: “Hùng biện ngoại ngữ không phải ai cũng có thể tham gia, huống chi còn chẳng có hy vọng lấy được thứ hạng, tham gia hùng biện cũng chỉ là dùng lời nói và hành động chào đón mọi người thôi. Các người làm to chuyện quá!
Người mới không hiểu chuyện, sao tổ trưởng như cậu cũng nhắm mắt nhắm mũi làm theo hả?”
Từ trước đến nay cô ta là một người to mồm, lần này còn không thèm nhỏ tiếng lại, ít nhất các thành viên tổ hai đang điều chỉnh thiết bị loa đài và kê bàn ghế phía sau cô ta, cùng với các sinh viên đang xếp hàng đều nghe thấy.
Sắc mặt thành viên tổ hai và sinh viên đang xếp hàng đều khó coi, vừa xấu hổ, giận giữ, vừa bất lực, bởi vì cô ta nói đúng sự thật.
Khoảng cách giữa người với người nào có thể dễ dàng rút ngắn lại?
Kha Mỹ Ngu trực tiếp lấy mic, hắng giọng nói: “Mời các bạn sinh viên tìm chỗ ngồi cho ổn định, yên lặng chờ đợi, xin cảm ơn ạ, hội nghị của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Hội trưởng liếc xéo cô: “Bạn học Kha, có lúc ở trong trường không phải thành tích tốt là đại diện cho tốt cả.
Tôi hy vọng lúc làm bất kỳ chuyện gì, cô cũng phải nghĩ cho kỹ càng, đừng dằn vặt người ta làm trò đùa. Cho người ta hy vọng rồi lại phá vỡ không tốt chút nào đâu. Nhiều người thế này bị cô gọi tới đây, để tôi xem sau này cô thu xếp thế nào!
Nếu chuyện này có ảnh hưởng quá lớn, bạn họ Kha không chỉ bị đuổi khỏi câu lạc bộ, bị trừ học phần đơn giản như thế đâu, có thể cô còn bị ép thôi học nữa!”
Một câu nói khiến mọi người kinh hãi ngồi tại chỗ.
Bọn họ giống như bị hắt chậu nước lạnh, ngọn lửa trong lòng lập tức lạnh thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-227.html.]
Đúng thế, cục diện bên ngoài rất căng thẳng, chỉ đăng tải bừa một cái nồi xuống thôi, tiền đồ của họ sẽ bị hủy.
Có phải hay không tất cả đều chỉ cần một câu nói của mấy người hội trưởng, nhất là các thành viên tổ hai, họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, một khi bị người ta bóp méo sự thật, những sinh viên khác vì khiến bản thân trong sạch sẽ đẩy hết tất cả lên người họ.
Không phải bọn bị đe dọa mà những năm tháng này đã khắc sâu trong lòng họ, khiến họ thần hồn nát thần tính.
Chuyện đổi trắng thay đen này, bọn họ cũng từng thấy rồi.
Kha Mỹ Ngu thản nhiên cười: “Hội trưởng, chị nói nghiêm trọng quá rồi thì phải? Chúng tôi chỉ tổ chức một cuộc họp ngắn đơn giản mà thôi, để mọi người hiểu được tầm quan trọng của ngoại ngữ, tiện thể nói thêm vài cách học tiến bộ cho mọi người có tự tin thôi. Kể cả có ảnh hưởng thì cũng là ảnh hưởng phát triển theo hướng tích cực.
Lẽ nào hội trưởng cho rằng trước mặt nhiều sinh viên thế này, tôi có thể làm ra chuyện hợm hĩnh gì đó sao?”
Hội trưởng mím chặt môi, cười lạnh: “Tôi cũng muốn xem xem cô có thể làm ra trò trống gì?”
Nói đến đây, Vương Học Anh liếc nhìn các sinh viên trong hội trường, số lượng nhiều thế này nhưng những người giỏi đều đứng sau cô ta, đều bị tổ một và tổ ba mời chào hết rồi. Đừng thấy chỉ cách nha có mười, hai mươi hạng nhưng càng xếp phía trước thì khoảng cách càng khó thu hẹp lại, thậm chí còn khó như vượt qua vực thẳm.
“Chi bằng chúng ta đánh cược đi.” Lúc này ai cũng không dám nói ra từ đánh cược này, cô ta nói.
“Đánh cược gì?” Từ trước đến nay Kha Mỹ Ngu chưa từng sợ cái này, cô nhướn mày hỏi.
“Nếu như trong cuộc thi ngoại ngữ, trong top mười, tổ hai các cô có thể dành được năm cái tên, hơn nữa giải quán quân là của các cô, vị trí của tôi để cô ngồi lên, thế nào? Nhưng nếu như mấy người không làm được, cô phải rút ra khỏi Hiệp hội Ngoại ngữ, hơn nữa sau này tất cả hoạt động của Hiệp hội Ngoại ngữ, cô đều không được tham gia.
Hiệp hội Ngoại ngữ chúng tôi không cần những người nói cho hay để thỏa mãn hư vinh của bản thân, khiến người ta ảo tưởng.”
Nghe nói ngoại ngữ của Kha Mỹ Ngu rất tốt, hội trưởng cũng không rõ rốt cuộc cô giỏi đến mức nào. Vì để đề phòng, hội trưởng đã đặt ra hai điều kiện này, cô ta cảm thấy kể cả ngoại ngữ của tân sinh có giỏi thì cũng có thể so sánh với sinh viên đã được rèn giũa hai năm, thậm chí là hai năm rưỡi trong trường sao?
Hơn nữa trong tay tổ một và tổ ba bọn họ đã cướp được năm trong số top mười rồi, cô mà thắng được đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Kha Mỹ Ngu nhếch môi, lúc này cô phát hiện ra hội trưởng giống cô giáo Triệu thật, lúc nào cũng lấy ham muốn cá nhân bao trùm lên lợi ích chung.
“Được thôi.” Cô nhún vai, thản nhiên đồng ý.
Có người dâng vị trí hội trưởng lên cho cô, cô từ chối mới là ngu đấy.
Thấy Kha Mỹ Ngu đồng ý, hội trưởng dùng ánh mắt ra hiệu, có người bắt đầu viết hợp đồng, trước sự chứng kiến của toàn thể sinh viên, hai người cùng ký tên.
Kha Mỹ Ngu không thèm dây dưa, đợi tổ trưởng nói hai câu đơn giản xong, cô cầm mic bắt đầu kêu gọi mọi người tham gia cuộc thi hùng biện ngoại ngữ lần này.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề, vì sao mọi người lại vào viện ngoại ngữ, vì một công việc, vì muốn phát triển hay chỉ là mù quáng nghe người khác?
Đối với những ngành truyền thống khác mà nói, ngoại ngữ là một mảnh ghép mới mẻ, thậm chí còn chẳng liên quan tới những ngành nghề nổi tiếng. Tốt nghiệp xong, nếu chúng ta không vào bộ ngoại giao thì cũng vào công ty ngoại hối, dịch trong tòa soạn,...
Nhưng tôi tin tưởng tốc độ phát triển của nước ta rất nhanh, đến lúc đó giống như thủy chiều, chúng ta có thể gánh vác được sự chuyển đổi giữa cái cũ và cái mới không đều phải xem năng lực của chúng ta đến đâu. Phải biết rằng theo quy luật kẻ mạnh nhất mới sống sót, chúng ta muốn không bị đánh bại thì phải tiến bộ, phải có ý thức cạnh tranh...
Giống như cuộc thi đấu ngoại ngữ lần này, đúng, khoảng cách giữa mọi người với top hai mươi là rất lớn nhưng lúc mọi người chủ động từ bỏ tham gia, người ta còn đang thúc đẩy bản thân cố gắng, vậy khoảng cách giữa mọi người sẽ chỉ ngày càng bị ké xa thôi!”