Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:05
Lượt xem: 36
Nữ đồng chí của văn phòng thủ đô cũng cười phụ họa: “Đồng chí Văn nói rất có lý, sinh viên trong tỉnh thành chúng ta rất thông minh, ham học, bất kể là được phân đến đâu cũng sẽ là sự tồn tại đứng đầu. Hiệu trưởng Kỷ nhất định phải chọn cho chúng tôi vài hạt giống tốt đó.”
Hiệu trưởng Kỷ cười gật đầu.
Ông chỉ thấy tiếc cho Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, sau đó lại không khỏi vui mừng.
Mặc dù đều là công việc nhưng bằng cấp khác nhau đại diện cho điểm lấy đà của mỗi người cũng không giống nhau, điểm lấy đà ghi dấu xem người đó đi được bao xa, nhảy được bao cao!
Suy cho cùng những người này nhìn trúng hai đứa trẻ kia là vì năng lực và sự ưu tú của hai đứa.
Hai đứa trẻ có thể kháng cự lại sự dụ dỗ, kiên định dùng tri thức võ trang cho bản thân quả thực không dễ, dù cho là ông cũng suýt nữa thì lẫn lộn đầu đuôi.
Năng lực có thể từng chút một được nâng cao nhờ thực tiễn nhưng kiến thức tích lũy phải được học tập một cách có hệ thống từ trong trường, hơn nữa đại học không phải lúc nào cũng giảng dạy kiến thức suông, mà từ học tập kiến thức năng lực của họ cũng sẽ từng bước được nâng cao.
Thân là hiệu trưởng, Kỷ Mạc Ninh dùng rất nhiều lý luận giáo dục tiên tiến của nước ngoài ví dụ như hình thức huấn luyện để các sinh viên nâng cao năng lực chứ không học kiến thức bằng cách ghi nhớ kiến thức chết.
Cũng chính những sinh viên được lý luận giáo dục đó bồi dưỡng ra, sau khi tốt nghiệp đã đảm nhận những chức trách, công việc khác nhau rồi nhanh chóng trở thành trụ cột vững chắc, gặt hái được thành công tốt đẹp, từ đó hoàn toàn xây dựng lên danh tiếng của nhà trường!
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu chuẩn bị ra khỏi phòng, Tống Nhạc Tuyền lại lần nữa lên tiếng: “Hai vị đồng chí, hai người chắc chắn rằng mình đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao?
Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, nói không chừng hai vị sẽ hối hận vì quyết định hôm nay. Đài phát thanh thủ đô của chúng tôi không phải ai muốn đến đều có thể đến, kể cả sinh viên trong các trường danh tiếng trên thủ đô cũng muốn lôi kéo quan hệ với chúng tôi đó.”
Lần này không cần Tần Nguyên Cửu lên tiếng, Kha Mỹ Ngu đã cười rồi quay người: “Đồng chí Tống, hai chúng tôi suy nghĩ rất rõ ràng rồi. Tôi không muốn sau này lúc tham gia làm việc sẽ bị người ta lôi bằng cấp ra nói.
Hôm nay chúng tôi có thể cùng các người đi làm nhưng dù sao, chúng tôi đều chưa tốt nghiệp đại học, trên giấy tờ chỉ có thể viết học lực cấp ba. Sau này đơn vị có chuyện gì tốt, nói không chừng chúng tôi cũng sẽ bị kẹt lại vì học vấn, đến lúc đó, chúng tôi có hối hận cũng hết cách rồi.”
Mấy người trong phòng đầy bụng lửa giận, bọn họ đều đã vươn cành ô liu rồi nhưng hai đứa trẻ này lại làm như không thấy, đây là lần đầu họ gặp phải tình huống như này kể từ khi vinh quang nhận chức, trở thành niềm hâm mộ của hàng xóm, bà con họ hàng.
Bọn họ cũng muốn xem xem từ chối lời mời của mình xong, hai đứa trẻ này có thể lăn lộn tới trình độ nào trên thủ đô!
Hiệu trưởng Kỷ thấy thế vội cười rồi kéo sự chú ý của mấy người kia lại, sau đó lấy ra một xấp hồ sơ của sinh viên đưa họ chọn.
Ra khỏi phòng làm việc, Tần Nguyên Cửu đẩy xe, lúc này khí trời đã bắt đầu ấm áp trở lại, cây cối khô khốc cũng xanh mơn mởn, đến cả ngọn gió thoảng qua mặt cũng yếu đi, mang theo sự thoải mái và tươi mới.
Kha Mỹ Ngu nhãn nhã đá viên đá, nhẹ nhàng ngâm nga.
Bài vở đại học căng thẳng, cả ngày cô bị trói ở phòng học, một nửa ý thức nghe bài giảng, một nửa khác vào không gian làm việc, thời gian trôi cũng nhanh, gần như chỉ chớp mắt là một ngày đã qua rồi.
Mười năm ở tận thế, Kha Mỹ Ngu hoài niệm được trải qua cuộc sống đại học thêm một lần mãi, không ngờ tới sau khi sống lại, cô thực sự được trở lại lần nữa.
Không bao lâu, họ đã đến một nơi bị sinh viên gọi là cái bẫy lớn.
Thực ra nơi đây là một quảng trường lớn, rất nhiều hoạt động đều được tổ chức ở đây, bởi vì sân khấu lõm vào giữa, ghế ngồi cho khán giả xếp từng hàng từng hàng khắp bốn phía nên nơi này được sinh viên gọi trêu là cái bẫy nghệ thuật.
Hôm nay ở đây có rất nhiều sinh viên, xung quanh rìa cái bẫy được xếp một hàng bàn ghế màu vàng, trên mỗi hai chiếc bàn còn dựng lều bạt rộng rãi màu xanh quân đội, phía trước đặt bảng tên của các câu lạc bộ.
Có câu lạc bộ mặc đồng phục trường, có câu lạc bộ mặc đồng phục riêng, trang phục biểu diễn, trong tay họ cầm đơn tuyên truyền, phân phát cho từng sinh viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-217.html.]
Thấy Kha Mỹ Ngu và Tần Nguyên Cửu, có người không nhịn được từ xa chạy lại.
“Đồng chí Kha, đồng chí Tần, hai người còn chưa tham gia câu lạc bộ nào nhỉ? Có muốn suy xét đến việc gia nhập câu lạc bộ kịch nói của chúng tôi...”
“Bạn học, câu lạc bộ báo chí của trường cũng rất cần hai bạn tham gia...”
Hai người không chỉ nổi tiếng trong số các tân sinh mà bây giờ, họ còn nổi tiếng toàn trường.
Mọi người trừ việc thực sự muốn chiêu mộ sinh viên ưu tú gia nhập câu lạc bộ ra, họ còn muốn để hai người thành chiêu bài sống.
Tần Nguyên Cửu không hứng thú với chuyện này nhưng Kha Mỹ Ngu cái gì cũng hiếu kỳ, tất cả người đến đưa đơn tuyên truyền, cô đều không từ chối ai.
Chưa hết, cô còn cố ý tìm một nơi xem hết một lượt.
Cô không chỉ tự xem, mà còn khuyên bảo Tần Nguyên Cửu: “Anh Cửu, cuộc sống của chúng ta phải đa dạng màu sắc, chúng ta sống vui vẻ mới không uổng công tới thế giới này một chuyến, anh chọn một, hai câu lạc bộ đi?
Đợi khi anh học cao học hoặc đi làm rồi thì chẳng còn thời gian nữa, chuyện gì chúng ta cũng phải trải nghiệm một lần chứ!”
Tần Nguyên Cửu ngẩn ra, anh bị cô nhét cho một xấp đơn tuyên truyền dày cộp.
Những ngày tháng trước khi trọng sinh, trừ việc ở cùng cô ra, không có giây phút nào là anh thả lỏng tinh thần, niềm vui cách anh rất xa.
Suy cho cùng ngoài việc khiến bản thân đủ mạnh mẽ để thoát khỏi người nhà họ Đường, anh còn phải chuẩn bị chu đáo để đối mặt với tận thế, bảo vệ cô!
“Anh Cửu vốn nên là nhân vật nổi tiếng của trường học, đợi sau này những sinh viên kia đi làm rồi, khi nhớ lại cuộc sống sinh viên, có lẽ họ sẽ không nhớ được bạn cùng lớp mình là ai nhưng nhất định họ sẽ nhớ tới nam thần anh Cửu!
Đương nhiên còn có cả nữ thần là em!”
Tần Nguyên Cửu cười khẽ, xoa đầu cô, anh nhìn tờ đơn trong tay đến thất thần.
Trước khi anh chính thức xuất hiện trong thế giới của Kha Mỹ Ngu, cô luôn mặc sức đi lại trong thế giới của anh, nhưng mỗi năm chỉ có một ngày.
Lúc ấy ngày nào anh cũng ngóng trông, cuối cùng cũng đợi được đến lúc có thể cùng cô sớm tối bên nhau.
Nhưng anh phát hiện ra sự khác biệt giữa mộng và thực quá xa xôi.
Cô hoàn toàn không có ký ức khi ở cùng anh.
Sau đó mười năm tận thế của anh và cô có thể dùng gà bay chó sủa để hình dung, cô gái nhỏ khá đáng yêu, duy nhất một điều là cô kháng cự anh...
Bây giờ mỗi ngày trôi qua, anh đều như bước trên mây vậy, cẩn thận từng li từng tí, sợ phá vỡ sự hài hòa, tốt đẹp này, quay lại hình thức ở chung châm chọc khiêu khích, như nước với lửa của hai người giống kiếp trước.
Dù cho để anh làm hòa thượng cả đời, có lẽ anh vẫn sẽ vui vẻ.
“Anh cũng không hiểu mấy thứ này lắm, em chọn giúp anh đi.” Tần Nguyên Cửu nghiêm túc lật ra xem một lượt rồi giao quyền chủ động vào tay Kha Mỹ Ngu.
Kha Mỹ Ngu ừm ừm mấy tiếng rồi dựa vào anh, nói: “Em thấy tố chất cơ thể anh rất tốt, nên đi đánh bóng rổ!”
Nhắc đến cái này, hai mắt cô không nhịn được sáng rực lên: “Đến lúc đó chắc chắn em sẽ là cổ động viên trung thành của anh, em sẽ cổ vũ, trợ uy cho anh, đúng rồi, em cũng phải kéo mấy anh trai của em vào.