Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:00
Lượt xem: 35

Cảm nhận được cô gái trong lòng ngủ trong nháy mắt, Tần Nguyên Cửu chuẩn bị nửa ngày cứng đờ người, anh dở khóc dở cười lật người lại ngắm cô.

Cô gái nhỏ tinh xảo, xinh đẹp như búp bê sứ, dáng vẻ khi ngủ ngoan ngoãn khiến người ta thương yêu, nhung nhớ, ánh mắt anh tối đi.

Nhớ tới lúc tận thế, anh đã quen với việc c.h.ế.t lặng, quả quyết vung đao về phía đồng loại nhân tính vặn vẹo, không có chuyện gì có thể làm anh xao động, chỉ có tối đó, khi cả người anh đầy m.á.u tanh, lạnh lùng quay về, nhìn thấy cô gái vùi mình vào ổ chăn ấm áp, mềm mại, ngủ đến gương mặt phiếm hồng, sự tàn bạo của anh lập tức tan biến.

Cô là tuyến phòng thủ cuối cùng của anh, là khát vọng duy nhất anh theo đuổi trong cả hai thế giới, là lý do để anh sống tiếp.

Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô, khóe môi hơi cong lên: “Vu Nhi, ngủ ngon nhé...”

Cảnh tượng thay đổi, Kha Mỹ Ngu rên lên, đã bao lâu rồi bản thân cô không ngủ nhỉ, sao chỉ vừa chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống hoàn chỉnh của người bình thường thôi mà cô đã bị đại lão kéo vào mộng rồi?

Nhớ tới thù hận bánh ngọt lần trước, Kha Mỹ Ngu không nhịn được vuốt cánh tay trần, giận đùng đùng đi tìm anh.

Đây là một chiếc du thuyền xa hoa, cảnh đêm đen nặng nề, gió trên biển thổi vi vu, những con sóng lớn vỗ vào mạn thuyền nhưng con người ta chỉ cảm thấy ghế ngồi lắc lư rồi lại vững vàng trở lại.

Trên boong thuyền đèn đuốc lộng lẫy, mọi người mặc lễ phục quý phái, bưng rượu đi xã giao, tiếng nhạc du dương nghe cực kỳ lãng mạn.

Trong những âm thanh ồn ào kia, không ai chú tới vật thể dập dờn chìm nổi trong nước biển.

“Đại lão, tất cả sát thủ đã được giải quyết sạch sẽ, bác sĩ sắp tới ngay đây, để thuộc hạ băng bó vết thương, cầm m.á.u cho ngài trước nhé?” Một cô gái mặc quần áo đen tóc ngắn lo lắng nói.

Mà thiếu niên mặc lễ phục đen không nói một lời, chỉ đứng trước cửa sổ thủy tinh, thản nhiên nhìn đoàn người trên boong tàu, u ám mịt mờ, khí thế lạnh lùng, mạnh mẽ khiến người ta không dám tiến lên.

Tất cả mọi người nhìn vết thương trên cánh tay anh nhỏ m.á.u tong tong, ngấm xuống chiếc thảm màu khói quý giá.

Đột nhiên người anh run lên, anh quay người chạy đi, tốc độ kia nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, nhưng lúc bước xuống tầng một, anh dừng lại, yên lặng đứng trong góc tối nhìn về một phía đến thất thần.

Kha Mỹ Ngu mặc váy cúp n.g.ự.c dài đến mắt cá màu đỏ như lửa, tóc làm theo kiểu công chúa, trang điểm nóng bỏng, xinh đẹp giống như phượng hoàng tắm lửa, sắc đẹp như hóa thành thực thể tỏa ra bốn phía, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mặc dù vừa mới đến nhưng Kha Mỹ Ngu không hề mê mang hay sợ sệt, cô ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c đi quanh, sau đó vui vẻ chạy thẳng tới khu vực bày biện các loại đồ ăn ngon.

Trong suy nghĩ của cô, đại lão có thể bình an đến tận thế rồi đến tìm cô, sau đó còn khỏe như vâm xây dựng cứ địa an toàn cho nhân loại, vậy thì lát nữa cô mới tới gặp anh vậy.

Trời đất rộng lớn cũng chẳng lớn bằng ngũ tạng bản thân, vì thế Kha Mỹ Ngu chuẩn bị lấp đầy cái bụng đã rồi tính tiếp! Có như thế cô mới có sức đi tìm người, đối mặt với nguy hiểm.

Oa, kem ba màu, sô cô la bốn vị, năm vị được đặt làm, vừa đưa vào miệng, phô mai chín một nửa đã tan ra, bánh ngọt làm từ bơ sữa động vật...

Còn có rất nhiều hoa quả, đồ uống, Kha Mỹ Ngu vừa duy trì chút nhã nhặn cuối cùng của mình, vừa chậm rãi di chuyển trong khu đồ ăn, tranh thủ nếm mỗi loại một chút.

Vừa ăn, Kha Mỹ Ngu vừa cảm động trước đồ ngon, vừa tiếc nuối không thể mở không gian ra, nếu không cô tuyệt đối sẽ quét hết đống đồ này vào!

Lúc ăn, trong đầu cô không nghĩ tới công nghệ chế tạo và bối cảnh liên quan đến đồ ăn, mà cô lại nghĩ tới chuyện tục tằng như tiền bạc và điểm hòa bình.

Nhất thời cô cảm thấy mình đúng là bé đáng thương, vì chút ấm ức này, cô hóa bi thương thành sức mạnh, ăn càng thêm vui vẻ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-214.html.]

Mọi người đều nhìn Kha Mỹ Ngu, đoán thân phận cô.

“Cô gái này đẹp quá! Đây là bạn nhảy của ai thế? Sao trước đây chưa từng gặp?”

“Không biết ai có diễm phúc thế, đào được mỹ nhân này từ đâu ra vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chậc chậc, thật đúng là bé đáng thương ngoan ngoãn, ai lại không biết hưởng phúc thế, ném cô ấy đến khu đồ ăn còn mình thì đi xã giao?”

Chỉ một lát đã có rất nhiều đàn ông tiếp cận nhưng đều bị Kha Mỹ Ngu mất kiên nhẫn đuổi đi.

Mỹ nhân được phép nóng tính, đám đàn ông không tức giận mà thầm nghĩ xem làm thế nào mới có được trái tim cô, ôm mỹ nhân về nhà.

“Thấy dáng vẻ cô ta nhìn đồ ăn mà hai mắt sáng rực lên, chắc là cũng chẳng có hiểu biết gì nhiều, trong trường hợp thế này mà không biết nên móc nối quan hệ nhiều lên, đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu chẳng có? Dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ, chỉ biết cái lợi trước mắt.” Đám phụ nữ ghen tỵ bĩu môi nói.

Khách khứa nhiều quá, Kha Mỹ Ngu ăn một lượt, sau khi đỡ thèm cô mới tiếp tục đi vòng quanh, nhìn thấy chữ “Happy birthday” được phun lên chỗ cao nhất trên du thuyền, nơi đó là một đài ngắm cảnh hình khinh khí cầu khổng lồ.

Không còn kiên nhẫn đi tìm người nữa, Kha Mỹ Ngu trực tiếp kéo một người hầu: “Xin hỏi Ứng Yến ở đâu, với cả hôm nay là sinh nhật ai thế?”

Người hầu và những người xung quanh đều ngẩn ra, sau đó cười phá lên.

Mỹ nhân nhỏ này hồ đồ rồi, sao lại có thể biết tên Ứng Yến mà lại không biết hôm nay là tiệc sinh nhật của ai được?

“Xin hỏi cô là...” Người hầu lịch sự cúi người, nhưng ánh mắt không nhịn được nhìn lướt qua người cô: “Đây là tiệc sinh nhật của cậu chủ Ứng Yến...”

Còn chưa đợi anh ta nói hết, một thiếu niên ăn mặc lẳng lơ, tóc xoăn tiến lên, thổi thổi mái tóc bằng tư thế tự cho là đẹp trai sau đó lịch sự cúi người trước Kha Mỹ Ngu: “Không biết cậu cả của tập đoàn Đường thị tôi đây có vinh hạnh được mời cô nhảy điệu mở màn không?”

Kha Mỹ Ngu hơi nghiêng đầu, chậc, đây không phải thằng mập Đường Huyễn sao?

Cô không nhìn nữa, dứt khoát lắc đầu: “Tập đoàn Đường thị? Doanh nghiệp chưa được xếp vào vòng nào thế? Chưa nghe nói đến, chẳng trách cậu chủ chẳng hiểu quy củ chút nào.”

Sắc mặt Đường Huyễn khó coi nhưng anh ta vẫn luyến tiếc người đẹp nên cố đè lửa giận và nỗi xấu hổ xuống: “Có lẽ cô không phải người trong giới nên không biết đến tập đoàn Đường thị được xếp vào top một trăm tập đoàn lớn trên toàn cầu của chúng tôi.”

“Ồ.” Kha Mỹ Ngu bừng tỉnh, trong lúc Đường Huyễn đứng thẳng người, tiếp tục khoe khoang, cô lại lắc đầu: “Tôi vẫn không biết nhưng tôi biết một chuyện, hôm nay là sinh nhật của Ứng Yến, điệu nhảy mở màn nên là do chủ nhân như anh ấy thực hiện chứ không phải là cậu Đường béo từ đâu chui ra.”

Lúc nói đến chứ béo, Kha Mỹ Ngu còn cố ý khựng lại, đánh giá anh ta, chậc chậc mấy tiếng, lúc Đường Huyễn tức đến trợn tròn mắt, cô mới nói tiếp: “Dù sao cũng là cậu chủ thế gia chưa vào giới, sao lại chỉ biết ăn mà không biết mở mang đầu óc thế?”

Mọi người...

Vừa rồi ai ở lì trong khu đồ ăn không rời đi, hận không thể quét sạch tất cả?

Đường Huyễn hận nhất là có người nói anh ta béo nhưng anh ta không thích vận động, ngày nào cũng bị mẹ nhốt trong phòng học bài, anh ta lại còn thích ăn tất cả thực phẩm chiên rán, người hầu trong nhà không quản được anh ta, nên trong lúc cha mẹ không để ý, anh ta đã tròn như quả bóng...

Người khác ở tuổi này đều là lúc người dài ra nhưng anh ta lại phát triển chiều ngang.

“Cô...” Đường Huyễn chỉ cô.

Kha Mỹ Ngu không khách sáo đốp chát lại: “Cô gì mà cô, có người nào bất lịch sự, chỉ tay vào người khác rồi nói như anh không?”

Loading...