Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:44
Lượt xem: 135
Làm xong việc, Tần Nguyên Cửu đưa bọn họ đến một tiệm cơm quốc doanh.
Nhìn bảng hiệu lốm đốm nhưng cực kỳ nổi bật, Kha Mỹ Ngu chỉ muốn leo lên để cúng bái, đây là tiệm cơm!
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ cần đứng bên ngoài, cô đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngon của các loại thức ăn.
Không cần Tần Nguyên Cửu nói gì, cô đã nắm tay bánh bao chạy bạch bạch vào, chọn luôn cái bàn mà nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, cười rạng rỡ với người ta một tiếng.
Những nhân viên phục vụ trong các tiệm cơm quốc doanh còn vênh váo hơn cả hợp tác xã cung ứng tiếp thị, bọn họ ngồi ở cửa sổ bán cơm, hét thẳng vào mặt khách, không cần nhấc một ngón tay cũng có thể nhận được một tháng lương và trợ cấp, mỗi ngày còn có thể dựa vào chức vụ mà lấy được không ít đồ ăn.
Vừa rồi có một lãnh đạo nhỏ mời người ta tới ăn cơm, ăn xong liền vỗ m.ô.n.g rời đi, để lại trên bàn một đống bừa bộn.
Nhân viên phục vụ kìm nén lửa giận trong lòng, dọn xong thì ngẩng đầu muốn vừa hét vừa gào ầm lên.
Nhưng đối mặt với nụ cười của người đẹp, lửa giận chợt tiêu tán hết.
"Chị gái xinh đẹp, trưa nay chúng ta có món gì ngon vậy?"
Kha Mỹ Ngu chớp mắt, tràn đầy mong đợi hỏi.
Bên cạnh cô còn có một cái bánh bao đang tò mò.
"Khụ khụ." Nhân viên phục vụ ho khan hai tiếng, giọng điệu bén nhọn dịu đi rất nhiều, sợ quấy rầy người đẹp: "Không biết đồng chí muốn ăn gì?"
"Muốn ăn cái gì thì có cái đó sao?" Kha Mỹ Ngu ngạc nhiên hỏi.
"Sao có thể? Tiệm cơm quốc doanh có cái gì thì cung cấp cái đó, hơn nữa số lượng còn có hạn, có tiền có vé cũng chưa chắc đã mua được." Một người bên trong quay đầu nhìn thấy vị khách xinh đẹp, không nhịn được nhiệt tình nhỏ giọng phổ cập kiến thức.
"Nói cái gì đó?" Nhân viên phục vụ không vui, trừng mắt lườm người kia một cái: "Đây là em gái tôi, kêu đầu bếp nấu thêm chút đồ ăn thì làm sao?"
Sau đó cô ấy quay đầu nhẹ nhàng hỏi: "Em gái, em muốn ăn cái gì? Ở chỗ bọn chị có hết."
Thế là Tần Nguyên Cửu dừng xe lại, đối đáp vài câu với thanh niên trí thức trong thôn đến đây.
Kha Mỹ Ngu và bánh bao nhỏ như học sinh tiểu học tìm chỗ ngồi, ngồi xuống rồi gọi món.
"Hừ." Nhìn thấy đám người đi theo Tần Nguyên Cửu, Kha Mỹ Ngu không vui, hừ một phát quay đầu đi.
"Đồng chí Tần, anh… anh đi cùng với đồng chí Kha sao? Có vẻ như đồng chí Kha không hoan nghênh chúng tôi." Có bốn người đi cùng anh, một trong số đó là Đường Ngải Du, người đã chặn Kha Mỹ Ngu ngày hôm qua.
Cô ta có làn da trắng, đôi lông mày nhỏ nhắn, hai mắt nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu be và quần ống đứng màu đen.
Đôi lông mày lá liễu kia khẽ cau lại, rất dễ thương.
Người dân thôn Lạc Phượng đều tương đối chất phác và đoàn kết, cho dù bên ngoài có nhiều xáo trộn thì bọn họ vẫn sống cuộc sống nghèo khó ở đây như cũ, kể cả những người sống trong chuồng bò, ngoại trừ chênh lệch điều kiện sống, làm việc vất vả bẩn thỉu ra thì cũng không bị kì thị quá đáng.
Thỉnh thoảng Đường Ngải Du vẫn đến thị trấn với những nữ thanh niên trí thức.
Bên cạnh cô ta còn có hai nữ thanh niên trí thức, một người là Minh Quyên, mặt đen dài, tóc ngắn, quê ở tỉnh Sơn Tây, người còn lại là Huệ Khả Mạn, mặt tròn, buộc tóc đuôi ngựa thấp, người Thượng Hải.
Phía sau là Tưởng Nhất Phong, anh cả đến từ khu Phòng Lý của kinh đô, đeo kính và mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám sắt.
Một câu của Đường Ngải Du đã kéo theo ba người còn lại.
Bọn họ có chút bứt rứt lúng túng đứng đấy, dù sao Kha Mỹ Ngu cũng vừa có tiếng tốt vừa có tiếng xấu ở bên ngoài.
Ai cũng biết cô có một bà nội cực kỳ bao che khuyết điểm, cưng chiều cho cô ngang ngược, ông nội là hồng quân cũ, chú họ là trưởng thôn, bác cả là đại đội trưởng, bác ba là nhân viên ghi điểm, mẹ đanh đá, cha lười biếng và năm người anh trai lấc ca lấc cấc.
Có thể nói, chỉ cần cô ngứa mắt ai, động tay một cái là người ta không có sức đánh trả, huống chi bọn họ còn là thanh niên trí thức bị thôn dân âm thầm bài xích.
Cho dù người thành phố có kiêu ngạo đến đâu, thì sau vài năm sống ở nông thôn, các góc cạnh cũng bị mài mòn hết.
Không phải thanh niên trí thức nào cũng đầy mực nước, đầy toan tính.
"Đúng đấy." Kha Mỹ Ngu thoải mái thừa nhận: "Tôi rất không chào đón cô, đối với một người bị bệnh muốn uống canh cá hại người khác rơi xuống nước, nhưng lại vô ơn với ân nhân gián tiếp cứu được người ta, tôi thật sự không thích nổi."
Đường Ngải Du không khỏi mở to hai mắt, sao lại có người nói chuyện thẳng thắn như vậy?
Hơn nữa, đối mặt với một người khác phái xuất sắc thì e dè không phải là bình thường sao?
"Đồng chí Kha." Đường Ngải Du hai mắt đỏ hoe, thân thể khẽ run: "Bị bệnh đâu phải ý muốn của tôi, tôi cũng không ngờ đồng chí Hoàng, đồng chí Lý và đồng chí Tần lại đến sông mò cá để bồi bổ sức khỏe cho tôi, cũng không ngờ đồng chí Tần sẽ rơi xuống nước."
"Tôi rất biết ơn đồng chí Tần, cũng như cảm ơn đồng chí Kha đã cứu đồng chí Tần. Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn…" Cô ta ngập ngừng một lúc, nghiến răng nói: "Nhìn hạnh phúc cả đời của đồng chí Tần bị ảnh hưởng. Nếu như vậy cũng là sai thì tôi chấp nhận không được cô yêu thích."
Kha Mỹ Ngu tức giận phồng má: "Tôi không cần cô thích, chỉ mong sau này cô có thể tránh Đồng chí Tần nhà tôi xa một chút!"
Đường Ngải Du có thực sự vô tội không?
Cũng không, người thực sự lợi dụng Tần Nguyên Cửu, suýt hại c.h.ế.t anh, chính là Đường Ngải Du vô tội này.
Chuyên liên quan đến trùm phản diện, Kha Mỹ Ngu không thể không suy nghĩ nhiều.
Tại sao hai nam thanh niên trí thức kia lại ra tay với anh, theo lý thuyết bọn họ là thanh niên trí thức vinh dự ủng hộ xây dựng nông thôn, còn một người là thanh niên có vấn đề, không có tương lai, bị đày vào chuồng bò, khác biệt rất lớn, sao lại có xung đột chứ?
Vì lý do này mà cô vẫn luôn nói chuyện phiếm ở nhà sau bữa tối, cố gắng thăm dò bác cả, giống như gần đây phía trên gửi xuống một đề cử hạn ngạch của đại học công nông binh. Kết hợp với dáng vẻ Kha Vân Nguyệt quyết tâm lấy được Tần Nguyên Cửu khi đến chợ Tiền Trang ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-21.html.]
Dường như Kha Mỹ Ngu có thể xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau.
Chẳng qua là Kha Vân Nguyệt dùng hạn ngạch để Tần Nguyên Cửu đáp ứng hôn sự mà thôi, cho dù lai lịch của Tần Nguyên Cửu rất có vấn đề, nhưng sau khi chỉnh sửa một chút cũng không phải là không thể thay hình đổi dạng cho người ta.
Cho nên hai thanh niên trí thức kia mới chó cùng rứt dậu, muốn làm hại tính mạng người khác!
Mà Đường Ngải Du là người đã trao cơ hội, bất kể có thành công hay không thì kế hoạch của hai nam thanh niên trí thức kia cũng có thể đạt được tiến triển.
Tần Nguyên Cửu chết, xong hết mọi chuyện.
Nếu như không chết, lời đồn đại sẽ gắn anh và Đường Ngải Du với nhau, cộng thêm tâm tư của Đường Ngải Du, cho dù hai người không thành, trưởng thôn cũng sẽ không để con gái mình gả cho Tần Nguyên Cửu!
Đáng tiếc Kha Mỹ Ngu đã quấy đục vũng nước này rồi.
Nếu trùm phản diện đã trở thành người đàn ông trên danh nghĩa của cô, thù này nhất định phải báo.
"Đồng chí Tần nhà cô?" Đường Ngải Du không kịp phản ứng.
Kha Mỹ Ngu híp mắt, cười nói với Tần Nguyên Cửu: "Đồng chí Tần, anh mau lấy giấy chứng nhận kết hôn chúng ta vừa lĩnh ra, cho bọn họ chiêm ngưỡng!"
Tần Nguyên Cửu bất lực nhìn cô một cái, phối hợp lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra.
Đám thanh niên trí thức đều biết chữ, nhìn thấy tên hai người viết thẳng hàng, nhất thời có chút không đành lòng tiếp nhận.
Kha Mỹ Ngu không tìm người thành phố bưng bát sắt* sao?
*Công việc ổn định
Ngay cả Tần Nguyên Cửu đến từ kinh đô, nghèo khó sống trong chuồng bò, cũng vui vẻ cúi đầu trước một cô gái nông thôn vô học, chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp và gia đình tuyệt phẩm này sao?
"Đồng chí Tần, sao anh có thể đi lấy giấy chứng nhận với cô ta?" Đường Ngải Du sắc mặt trắng bệch.
"Sao lại không?"
Kha Mỹ Ngu thỏa sức khoe nhan sắc: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chẳng lẽ tôi không đủ đẹp sao?"
"Đàn ông chăm lo cho gia đình, còn phụ nữ chỉ cần chăm lo nhan sắc, xinh đẹp như hoa là được rồi!"
"Hay là đồng chí Đường dài hơn tôi một khối thịt, hay là trong đầu có nhiều thứ, lên phản ứng hóa học? Có điều kiện tốt hơn tôi?"
"Nói thẳng ra, hiện tại tôi là người có điều kiện tốt nhất ở mười dặm tám thôn này, còn không để ý hoàn cảnh của đồng chí Tần, làm bạn đời với anh ấy. Nếu như bây giờ đồng chí Đường không có việc gì làm, chỉ là một thanh niên trí thức bình thường, sao còn dám lượn lờ trước mặt đồng chí Tần vậy?"
Đường Ngải Du cắn chặt môi, đúng là bây giờ cô ta bị ông nội ảnh hưởng sống trong chuồng bò, cũng đã đến tuổi kết hôn, bên cạnh còn có một nam đồng tính nam có điều kiện vô cùng tốt, ngu gì mà không liều mạng gả đi?
Nếu, cô ta không khỏi suy nghĩ theo giả thiết của Kha Mỹ Ngu, nếu trên người cô ta không có vết nhơ, đúng là cô ta không có can đảm vì người trong lòng hủy hoại cả cuộc đời.
"Cho nên, dù đồng chí Đường đã từng có chút ái mộ đồng chí Tần nhà tôi, đồng chí cũng phải thiện tâm chúc anh ấy hạnh phúc về sau đúng không?" Kha Mỹ Ngu nói xong cũng thấy người phục vụ đã rửa chén đĩa đi lên.
Cô lập tức cười híp mắt khen ngợi: "Chị gái vừa xinh đẹp vừa chăm chỉ, chắc là đồ ăn sẽ ngon lắm, đầu bếp cũng vất vả rồi!"
Người trong nước tương đối hướng nội, giống như là nhận sai, bọn họ rất xấu hổ khi khen ngợi ai đó chân thành.
Mặc dù nhân viên phục vụ và đầu bếp có thái độ không tốt nhưng bọn họ rất có lương tâm trong công việc, hàng ngày đều phải đối mặt với những lời phàn nàn nhỏ giọng của khách hàng, cùng lắm là nhận được một câu cảm ơn.
Làm việc lâu dài, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác nghề nghiệp, bọn họ sẽ không cảm thấy kích động nữa.
Nhưng kời nói của Kha Mỹ Ngu tự nhiên lại khiến bọn họ cảm thấy thoải mái!
"Em gái vừa xinh đẹp lại có cái miệng ngọt ngào." Người phục vụ ngượng ngùng nhún vai đáp lại.
Một đĩa thịt kho tàu mềm béo ngậy, một đĩa sườn hầm khoai tây, một đĩa gà hầm nấm, một đĩa cá viên chiên nhỏ, một đĩa trứng tráng cà chua, một đĩa cà tím xào tỏi, một nồi canh ngô ngọt và một nồi cơm!
Kha Mỹ Ngu còn đứng dậy dọn cơm với nhân viên phục vụ: "Chị ơi, chúng ta đặt đồ ăn bên này, đừng chiếm chỗ của bọn họ."
Bốn người chưa ngồi xuống trố mắt nhìn nhau, nhiều món như vậy mà hai người lớn một trẻ con có thể ăn hết sao?
Đồ ăn rất chân thật, đĩa nào cũng to và đầy ắp.
Huống chi, nhiều món như vậy, lại cùng thôn ngồi với nhau, chẳng lẽ không được ăn cùng sao?
Dù sao… dù sao hai người cũng mới kết hôn, không thể bày tỏ một chút à?
Nhưng mà Tần Nguyên Cửu trực tiếp ngồi xuống, cũng không mời chào ai, cứ để mặc Kha Mỹ Ngu bày đồ ăn sang hướng mình.
Người phục vụ chỉ để lại một cái bát không cho bốn người.
Trong lòng Đường Ngải Du có tính toán, nhưng không muốn trắng trợn bại lộ, lúc này không phục nói: "Đồng chí Kha, cô quá độc đoán rồi, mọi người ngồi chung bàn, cô bày đầy cái bàn thì chúng tôi ngồi kiểu gì?"
Kha Mỹ Ngu còn chưa kịp mở miệng, người phục vụ đã liếc mắt qua, thản nhiên nói: "Xin lỗi đồng chí, đồ ăn trong tiệm đã bán hết, chỉ còn mì Dương Xuân, một cái bát không đựng vừa."
Một câu nói khiến bốn người nghẹn họng, ngay cả Huệ Khả Mạn cũng không nhịn được lạnh mặt: "Vị đồng chí này, chúng tôi chỉ kém đồng chí phía trước một bước, sao lại không có cơm ăn?"
Đầu bếp thò đầu ra khỏi cửa sổ, gõ chiếc thìa lớn xuống: "Không thấy qua giờ cơm rồi à, bây giờ có mì Dương Xuân là tốt rồi, ăn thì ăn không thì nhịn!"
Những người xung quanh cũng thuyết phục: "Đồng chí, tiệm cơm quốc doanh có gì thì ăn nấy đi, nếu không lát nữa cũng hết mì đấy."
Về phần phân biệt đối xử, làm quen là được.