Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:56:47
Lượt xem: 43
“Tôi đồng ý, yêu cầu của tổ chức chúng ta cần có dáng vẻ giống con bé, hình tượng tốt, dáng vẻ xinh đẹp, đi đến đâu cũng giống một bông mẫu đơn thuần khiết, làm người ta khó có thể không chú ý đến con bé.…”
Mấy giáo viên khen ngợi Kha Mỹ Ngu không thôi, điều này hoàn toàn ngược lại với những gì cô giáo Triệu mong đợi.
Cô giáo Triệu áp lại sự hoảng loạn cùng lửa giận trong nội tâm, miễn cưỡng mỉm cười: “Các vị, con bé mới nhập học. Tôi cảm thấy chúng ta không nên đánh giá cao con bé như thế, ít nhất là không thể để lộ sự khen ngợi này trước mặt con bé.
Đứa nhỏ này tính tình kiêu ngạo, ngày hôm qua đi lên tự giới thiệu, mọi người biết nó đã nói gì không?
Con bé nói bản thân không thích trợ giúp người khác, đặc biệt chán ghét phiền toái, cũng không thích ở chung với người khác. Chính vì điều này mà xin ở phòng đơn. Một đứa nhỏ như vậy, mặc dù thiên phú cao, cũng không nhất định có thể trở thành một người có năng lực trợ giúp cho tổ chức.
Cho nên tôi cảm thấy, việc cấp bách hiện tại không phải để con bé nhanh chóng trưởng thành mà là để con bé có thời gian rèn luyện trước!”
Mấy giáo viên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng mới vào đời, vẫn chưa thể xem xét tình hình toàn diện như chúng ta.
Càng thông minh thì càng dễ đi lệch hướng, chúng ta cần phải cẩn thận tôi luyện con bé trước…”
Cuộc trò chuyện của họ từng chữ rõ ràng mà rơi vào tai Kha Mỹ Ngu.
Đúng là một bà cô trà xanh.
Nếu cô giáo Triệu giỏi như thế thì sao năm đó lại yêu mà không có được nhỉ?
Mặc kệ, Kha Mỹ Ngu cứ gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, không để cô giáo Triệu được chút lợi nào.
“Nhớ tan học xong đem bản kiểm điểm một ngàn cứ tiếng Anh đến văn phòng cô.” Cô giáo Triệu lại lợi dụng lúc ra chơi để nói với cô, trước khi đi còn nói với cô: “Không được trộm viết trong các tiết khác, nếu không kịp thì tan học lại viết tiếp.”
Bởi vì các giáo viên có ý chí muốn rèn luyện cô, cho nên bọn họ chỉ đồng tình mà nhìn về phía cô, không ai cho rằng một ngàn chữ tiếng Anh là một chuyện khó.
Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn cười gật đầu.
Hoắc Thành Phương cùng Hạ Hải Phượng vội vàng đưa giấy cho cô, “Bạn học Kha, bạn mau viết đi, ôi, tiếng Anh của bọn mình không tốt, nếu không cũng muốn viết hộ bạn.”
“Một ngàn chữ đấy, bảo tôi viết đến tối có khi còn không xong đâu…”
Bọn họ vừa sốt ruột vừa lo lắng, cứ như người bị phạt là mình vậy.
Kha Mỹ Ngu nhún nhún vai không quan tâm, cầm lấy giấy bút, bắt đầu ngồi viết.
Vào lúc cô giáo Triệu đang kiểm tra bài người khác, Kha Mỹ Ngu cũng đã soạn bài, tìm được khuôn mẫu bản kiểm điểm tiếng Anh, bây giờ cô chỉ cần dựa theo để viết thôi.
Tiếng Anh dễ viết hơn tiếng Trung nhiều, giống như vẽ tranh vậy, cô chỉ mất có 12-13 phút là viết xong!
Bản kiểm điểm một ngàn chữ đã viết xong!
Kiểm điểm viết xong!
Viết xong!
Cả lớp run bần bật, đây rốt cuộc là kiểu học bá quái vật gì thế này!
Phương diện nào cũng hơn bọn họ, bọn họ đúng là không xứng ngồi cùng một chỗ với cô mà!
Trong hai tiết học tiếp theo, cô Triệu đi qua cửa sổ lớp học vô số lần để nhìn xem Kha Mỹ Ngu có dùng thời gian trong giờ viết bản kiểm điểm hay không.
Vọng Đế Xuất đã mất áo choàng trước mặt nhân vật phản diện, cả nó và Kha Mỹ Ngu vốn tưởng Tần Nguyên Cửu đến từ thủ đô, dù sao anh lợi hại như vậy, hẳn là cũng có kinh nghiệm rộng rãi, trải qua nhiều chuyện.
Cho nên một người một thú hoàn toàn cam chịu buông bỏ.
Lúc Kha Mỹ Ngu ở trong lớp sử dụng bùa biến ra con bọ rùa nhỏ trong tâm trí. Cô gõ nhẹ đầu ngón tay, con bọ kia liền lắc lư cơ thể, vỗ đôi cánh nhỏ vo ve bay ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-206.html.]
Trên người con bọ rùa có thần thức của Kha Mỹ Ngu, có thể thông qua mắt của con bọ rùa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, từ đó điều khiển nó đi về phía tòa nhà công nghệ thông tin.
Tần Nguyên Cửu đang ở trong lớp, đột nhiên có một con bọ rùa nhỏ xinh đẹp bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống cuốn sách của anh.
Con bọ rùa nhỏ kia nhúng chân vào lỗ mực trên bút của anh, sau đó trắng trợn giẫm lên khoảng trống trên quyển sách của anh chữ: “Cửu...”
Một chữ vừa mới xuất hiện, anh cúi thấp mặt xuống, thần thức lặng lẽ bao phủ bên ngoài, thấy không có ai chú ý tới con bọ rùa này, liền hơi gập sách giáo khoa lại.
Sách quá trơn, chỉ cần hơi nghiêng một chút đã khiến chân con bọ rùa nhỏ trượt xuống khe sách.
Bên này Kha Mỹ Ngu đang nghe giảng, nhưng cũng nhanh dùng thần thức điều khiển con bọ rùa nhỏ này phóng ra một tia tức giận nho nhỏ.
Cô kéo lê cơ thể mập mạp của bọ, giữ chặt cuốn sách bằng cặp móng vuốt, một đôi móng vuốt dùng để bóp eo, một đôi khác thì khoa tay múa chân với anh.
Khóe môi Tần Nguyên Cửu hơi nhếch lên, đầu bút hơi chạm vào nó.
Mải ra vẻ quên mất bản thể mình đang là sâu bọ, con bọ rùa nhỏ đứng thẳng bằng hai chân sau đó lập tức ngửa mặt lên trời...
Thần thức của Kha Mỹ Ngu choáng váng, không nhịn được mà giãy dụa, nhưng cơ thể quá cồng kềnh, thế nên cô giãy dụa một hồi vẫn không có hiệu quả, ngược lại còn khiến anh bị chọc cười thành tiếng.
Các bạn học lần lượt nhìn sang, ngay cả giáo viên cũng tò mò không biết mình vừa nói cái gì đáng buồn cười.
Tần Nguyên Cửu ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng không để cho người khác bắt gặp tiếng cười phát ra từ anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Con bọ nhỏ cứ chổng vó bất động, cuối cùng cô hiểu được vì sao giống loài này lại có bản năng giả chết. Ngoài bản năng chạy trốn khỏi nguy hiểm ra thì nó quá bất lực...
Tần Nguyên Cửu buồn cười lắc đầu, đầu ngón tay hơi chạm vào rồi xoay người cô lại.
Thấy cô vợ nhỏ vẫn giả c.h.ế.t như cũ, anh giơ đồng hồ ra.
Vừa nhìn thấy sắp tan học, con bọ rùa nhỏ lập tức sống lại tại chỗ, tiếp tục giẫm lên chữ, thêm một chữ Anh ở trước chữ Cửu: “Anh Cửu, em phải ở lại viết bản kiểm điểm, anh nhanh mang cơm đến cho em đi, nếu không anh sẽ có một cô vợ c.h.ế.t đói!”
Nụ cười trong mắt Tần Nguyên Cửu sắp trào ra, nhưng màu đen trong mắt cũng càng đậm hơn.
Cô gái nhỏ ấy đáng yêu như vậy, sao anh lại nỡ buông tay chứ!
Sau đó, anh đứng dậy, nói dối mình bị hạ đường huyết để rời khỏi lớp học sớm.
Con bọ rùa nhỏ vẫn đứng yên tại chỗ. Cô theo bản năng nhìn về phía bạn học và giáo viên xung quanh.
Cả bạn học lẫn giáo viên đều quan tâm lo lắng, thúc giục anh mau chóng xuống căn tin ăn cơm, đây là bầu không khí ôn hòa nhẹ nhàng khiến người ta ghen tị đến phát điên sao?
Tại sao cô lại không được đối xử tốt như vậy?
Con bọ nhỏ vỗ cánh bay đến trên tóc của Tần Nguyên Cửu, dùng móng vuốt nhỏ níu lấy anh.
Nhưng sức lực của cô quá yếu, cô vừa đảo mắt lại, lập tức nhanh chóng biến thành Vân Bảo Nhi thứ 2, ồn ào tò mò hỏi: “Anh Cửu, anh không tò mò sao?”
Tần Nguyên Cửu cười nhẹ: “Có cái gì mà phải tò mò, anh có thể gặp được em, vốn là một chuyện khó tin. Thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ, tất cả những gì anh có thể làm là bình tĩnh tiếp nhận.”
Kha Mỹ Ngu đột nhiên cảm thấy mình không có kiến thức, mỗi lần cô gặp phải chuyện vượt tầm hiểu biết của mình, dù là vài ngày mới cũng không thể ổn định lại được, sao lại có có nhân vật phản diện nào bình tĩnh như vậy được.
Quả nhiên là người làm chuyện lớn, không phải dân chúng bình dân như cô có thể so sánh được.
Không bận tâm những thứ này nữa, Kha Mỹ Ngu bắt đầu gọi món, “Em muốn ăn đùi gà chiên, thịt kho cơm, nộm dưa chuột, khoai tây hầm sườn…”
Đến căn tin, cô không đợi Tần Nguyên Cửu xuống xe đã vỗ cánh bay lên tầng hai tìm mẹ Kha, sau đó vui vẻ báo thực đơn.
"Ôi, đầu bếp Kha, con vẹt nhà bà lớn thật, được huấn luyện cũng giỏi nữa, vậy mà lại đọc được lưu loát tên các món ăn!”
Mọi người cảm thấy hiếm lạ không thôi.