Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:20
Lượt xem: 38

Trước tiên Kha Mỹ Ngu bố trí một trận pháp cho chính mình, bởi vì lúc cô tiến vào không gian, cố có rất ít cảm giác đối với bên ngoài, như thể cơ thể đang ngủ say vậy.

Bình thường lúc cô và Tần Nguyên Cửu ngủ chung một phòng, đều phải tranh thủ thời gian ra vào.

Đây là ở một môi trường xa lạ, tuy cô chỉ có một mình, nhưng đã vô tình chịu sự oán hận của người khác, ai biết người ta còn những chiêu trò gì nữa.

Sau khi vào không gian, Kha Mỹ Ngu làm nông dân như thường lệ, lao động một lát, sau đó mới vào nhà học tập, tu luyện.

Cô đối xử với những thứ này đều rất tùy hứng, dù sao bản thân cô cũng đã rất cố gắng rồi, tiến độ như thế nào cũng không phải điều mà cô quan tâm.

Không ngờ với tâm tính như vậy lại khiến cô đạt được kết quả gấp đôi so với một nửa công sức tu luyện, linh khí trong không gian tương đối mạnh, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn cô đã đột phá một tầng, trở thành tu sĩ cấp bảy Luyện Khí kỳ, kinh mạch trong cơ thể cô được mở rộng, việc sử dụng và hiểu biết linh lực đã tăng lên hơn rất nhiều.

Cả đêm không ngủ, cô mở mắt ra lại cảm thấy vô cùng thoải mái và hài lòng.

Nghe thấy tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng vang lên, Kha Mỹ Ngu áp dụng thuật tẩy rửa cho mình, thay quần áo thể thao và nhẹ nhàng bước ra ngoài một cách khoan khoái.

Cô mở chốt, kéo cửa nhưng lại không kéo được...

Trong đầu Kha Mỹ Ngu vang lên một câu nói của cô Triệu, đó là câu đến muộn về sớm thì trừ điểm, khóe môi cô lạnh lùng nhếch lên.

Linh lực của cô biến thành một con d.a.o thép, cô tách khóa cửa qua khe hở chỉ bằng một động tác.

Ra khỏi cửa, Kha Mỹ Ngu khóa cửa lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kiểm tra chạy thể dục tùy theo đơn vị ký túc xá, mỗi tầng là một đại đội, mười ký túc xá là một trung đội, một ký túc xá là một tiểu đội.

Kha Mỹ Ngu một mình một đội, nhưng vì cô ở phòng 314 nên dù mọi người có tò mò về cô, cũng đều duy trì khoảng cách hơn nửa mét với cô.

Cô đã chạy ba vòng quanh hồ nhân tạo dưới lầu ký túc xá,, tổng cộng là 1200 mét, nếu ở kiếp trước cô nhất định sẽ kiệt sức tới mức gục xuống, nhưng hôm nay Kha Mỹ Ngu chạy khá nhẹ nhàng, cô còn lén đeo tai nghe đã tải tiểu thuyết kịch từ hệ thống điện tử!

Những ngày tháng ấy thật đẹp.

Sau khi chạy xong, tất cả mọi người đều đầm đìa mồ hôi, như thể vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước, mặt đỏ bừng thở hổn hển. Nhưng Kha Mỹ Ngu lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái, hơi thở đều đặn, dễ như đi bộ 100 mét.

Chuyện khác thường như vậy đã bị mọi người chú ý tới, trong lòng kinh ngạc không thôi,vô thức cho rằng cô đã đụng phải đồ vật gì không sạch sẽ.

Khi Kha Mỹ Ngu quay về dưới lầu ký túc xá, Tần Nguyên Cửu đã ngọc thụ lâm phong đẩy xe chờ ở dưới lầu, người qua lại bất kể là nam nữ hay già trẻ đều không nhịn được chào hỏi anh.

Thật ra ở một thời đại như vậy, người cao quý lịch sự tao nhã như vậy quá ít, anh chính là người nổi bật giữa đám đông.

Kha Mỹ Ngu mỉm cười nhảy lên xe, nhận lấy bữa sáng từ tay anh, ngồi vững ở ghế sau bắt đầu ăn.

Có năm loại sandwich khác nhau, một lon sữa đậu nành ngọt, còn có cam, táo đã gọt sẵn.

Cô vừa ăn vừa nói: "Em biết em muốn biểu diễn cái gì rồi.”

Tần Nguyên Cửu tò mò hỏi: "Cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Anh có biết chơi piano không?" Cô hỏi ngược lại thay vì trả lời.

“Cũng tạm được, hồi nhỏ điều kiện gia đình không tệ, cho nên anh thông thạo cầm kỳ thi họa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-204.html.]

Điều mà học bá nhắc đến chính là trình độ bình thường của top3 toàn quốc.

Kha Mỹ Ngu cười nói: "Em muốn diễn kịch nói, nhưng với thái độ của cô Triệu, nếu em tìm kiếm cộng sự tập luyện, nhất định sẽ không có thời gian, cho nên em sẽ tự diễn, anh đánh đàn cho em.”

Nói xong cô liền nhét kịch bản, lời thoại tốn nửa ngày để viết trong không gian vào buổi tối hôm qua vào trong túi anh, "Anh Cửu, lúc anh biên soạn, nhất định phải dùng cảm xúc ở đúng chỗ, lúc nên mềm thì mềm, lúc nên mạnh mẽ thì phải leng keng lên!

Em muốn áp đảo bọn họ về khí thế, ánh sáng và trang phục lộng lẫy!"

Chị dâu nhỏ là người hiểu biết, nên tối qua cô đã để lại lời nhắn cho chị dâu nhỏ ở linh thú thất, nhờ cô ấy may trang phục diễn xuất giúp cô.

Tần Nguyên Cửu lên tiếng trả lời, "Công việc do vợ sắp xếp, anh nhất định sẽ không chậm trễ.

Buổi trưa anh sẽ biên soạn cho em, vừa đúng lúc ở nhà có đàn piano, chúng ta chạy thử một chút, xem sửa như thế nào.”

Kha Mỹ Ngu trợn mắt, "Anh Cửu giúp em mượn băng ghi âm tương tự, nhưng anh phải chuẩn bị nên không cần quay về.”

Tần Nguyên Cửu rất nhanh hiểu được những lo lắng của cô, mỉm cười gật đầu nói: "Được, vậy thì trưa nay chúng ta không về nhà, mà đi thẳng đến phòng luyện đàn của học viện âm nhạc. Buổi trưa ở đó đều là học sinh luyện đàn, sẽ không bị người ta làm phiền.

Hơn nữa ánh đèn sân khấu cũng phải sáng tạo khác người một chút, đối với biểu diễn trên sân khấu cần phải gồm ba phần kịch bản, hai phần trang phục, hai phần ánh đèn và ba phần biểu diễn!"

Tần nguyên Cửu đương nhiên không phản đối.

Sáng nay cô Triệu đã đến lớp học từ sớm, giám sát việc đọc sách buổi sáng của mọi người, sau đó viết yêu cầu lên bảng đen, yêu cầu mỗi người phải học thuộc hai bài văn ngoại ngữ ngắn tiếng Anh, cái này sẽ tính vào điểm chuyên cần thường ngày.

Cô giáo Triệu nhắc nhở đám học sinh trong lớp lần nữa: “Môn ngoại ngữ không phải chỉ cần học một lần là xong mà còn cần dựa vào sự kiên trì cùng chăm chỉ hằng ngày, cho nên yêu cầu của cô đối với các em tương đối nghiêm khắc đều là vì muốn tốt cho các em.

Năng lực tự chủ của các em kém, cần có sự thúc đẩy của giáo viên, bắt các em phải học tập. Bất kể ai đến trễ về sớm từ mười phút trở lên đều sẽ bị trừ 0,2 điểm cá nhân và bị đánh vào lòng bàn tay hai mươi cái, năm lần trở lên thì chuẩn bị tâm thế nhận hậu quả đi!”

Cô giáo Triệu tiếp tục viết các luật lệ lên bảng.

Bà ta nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa, gần như tất cả học sinh trong lớp đều đến rồi, trừ Kha Mỹ Ngu.

Cô giáo Triệu lạnh mặt đứng trước cửa, trong tay nắm chặt chiếc thước gỗ, đập nhẹ vào lòng bàn tay mình, nóng lòng muốn thử thước.

Hoắc Thành Phương cùng Hạ Hải Phượng lo lắng nhìn nhau, nhân lúc mọi người đang không để ý mà thì thầm với nhau: “Đã giờ này rồi mà bạn học Kha vẫn chưa đến, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Hôm nay lúc ăn cơm mình nghe nói phòng số 13 có vụ gì to lắm? Bạn học Kha lại ở phòng 314…”

“Cô giáo Triệu đây chả là nắm thóp được bạn học Kha còn gì!”

Lúc chạy bộ buổi sáng, học sinh thường chạy bộ xong liền đến nhà ăn, mà Kha Mỹ Ngu lại không đến nhà ăn ăn cơm, nên đến bây giờ bọn họ cũng không rõ tình huống của cô cho lắm.

Hai người sốt ruột, cũng không còn tâm tư đọc sách nữa, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cửa.

Vào thời điểm kim đồng hồ sắp điểm bảy giờ, liền thấy Kha Mỹ Ngu ung dung nhẹ nhàng đi vào phòng học, cười khẽ với cô giáo Triệu, khom lưng dùng ngoại ngữ chào bà ta: “Chào buổi sáng cô Triệu, tối qua cô ngủ không tốt ạ, sao quầng thâm mắt của cô lại đậm vậy?”

Cô giáo Triệu tức giận vô cùng.

Bà ta không nghĩ tới Kha Mỹ Ngu lại có thể đến đúng giờ.

Sắc mặt cô giáo Triệu khó coi gật đầu, đanh mặt nói: “Em cũng không xem mấy giờ rồi, mọi người đã đến từ lâu, chỉ có em là sát giờ mới đến, đây là kiểu thái độ học tập gì! Chút nữa em viết bản kiểm điểm, giữa trưa mang đến văn phòng cô.”

Thấy cô xuất hiện đúng giờ, Hoắc Thành Phương cùng Hạ Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm, lúc này bọn họ mới bắt đầu phát sầu vì văn chương.

Loading...