Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:17
Lượt xem: 39
Bà ấy gật đầu, nhìn đồng hồ treo trên tường: "Bạn học Kha về rất sớm, tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai cháu còn phải dậy sớm đấy."
Nói xong, bà ấy vừa lấy một cục bông trong ngăn kéo ra, đặt lên bậu cửa sổ: “Bạn học nữ ở ký túc xá chúng ta rất thích tranh cãi ầm ĩ, lúc cháu ngủ thì mang cái này vào, đỡ phải bị các bạn ấy đánh thức, ảnh hưởng đến việc đi học ngày mai."
“Dạ, cảm ơn dì.” Kha Mỹ Ngu cầm lấy bông gòn, đi lên lầu.
Hành lang không có nhiều sinh viên đã trở về, đặc biệt là tầng 3, cả tầng có ba, bốn mươi phòng, nhưng lại không có một ai đi lại xung quanh.
Bóng đèn phát ra ánh sáng mờ tối, hơi đung đưa theo cơn gió thổi qua hành lang, tự dung mang đến cho người ta một cảm giác âm trầm đáng sợ.
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn cánh cửa sổ đang hé mở ở hành lang, cười khẽ búng tay một cái, cửa sổ kia liền đóng sầm lại.
Trở lại vào phòng, cô thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng vệ sinh.
Vừa bước vào đây, Kha Mỹ Ngu đã cảm giác được một luồng khí lạnh khiến người ta khó chịu.
Cô lặng lẽ giải phóng thần thức, bao trùm toàn bộ nhà tắm và WC.
Mặc dù Kha Mỹ Ngu chuyên nghiên cứu vẽ bùa, hay là bùa chữa bệnh, nhưng những thứ càng huyền bí thì kiến thức và kỹ năng cơ bản càng nhiều.
Cô phải học lý luận cơ bản về bùa chú, trận pháp, y học, luyện đan, v.v.
Dù chưa đủ thành thạo nhưng cũng đủ để cô sử dụng hàng ngày.
Giống như bây giờ, cô phát hiện phong thủy nơi này hơi có vấn đề!
Ngay khi cô bước vào phòng vệ sinh, hai mặt bên trái phải lần lượt là vòi nước cùng bể tắm, rẽ phải là WC. WC cũng là hai hố ngồi xổm ở bên trái và bên phải, cách sắp xếp này được hầu hết các nơi áp dụng.
Nhưng trước cửa phòng vệ sinh có một tấm gương, khung gỗ màu đỏ sậm đẹp đẽ và phức tạp được chạm khắc hình âm thú đang há miệng hấp thu!
Vì ký túc xá được sơn và trang trí lại nên WC là cũng nơi duy nhất lát gạch men sứ trắng, nhưng dưới những viên gạch men sứ này ẩn giấu một bộ bùa sắp xếp theo trận pháp tụ âm.
Kha Mỹ Ngu rót linh lực vào trong mắt, âm khí cực nhẹ từng đợt nhè nhẹ tụ hội từ bốn phương tám hướng, bị âm thú cắn nuốt từng chút một.
Tuy số lượng không nhiều nhưng vẫn liên tục tiến hành, chỉ mới hai năm, đôi mắt âm thú đã đỏ sẫm ướt át, cho dù thần thức cô cường đại cũng không dám nhìn thẳng vào nó!
Lúc này, một cô gái bước vào, mái tóc đen tuyền như thác nước che khuất hơn nửa khuôn mặt, làn da lộ ra bên ngoài trắng bệch như tuyết.
Cô ta còn mặc bộ đồ giống như bao tải, bước đi nhẹ nhàng, khi đến chỗ Kha Mỹ Ngu, sâu kín hỏi han: "Bạn học, bạn có thấy chiếc váy đỏ của tôi không?"
Kha Mỹ Ngu thản nhiên gật đầu, "Có thấy, ở trong hố WC, cô đi nhặt đi."
Thân mình cô gái cứng đờ.
Kha Mỹ Ngu ân cần nói: “Có cần tôi dẫn đường cho cô không?”
Cô gái lắc đầu, lâng lâng đi vào WC, thực sự nhìn thấy quần áo màu đỏ dính vết bẩn trong hố. Cô ta không kìm được hét lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Kha Mỹ Ngu tắm rửa xong, cô lại bình tĩnh nhìn gương, ôm đồ đạc rồi rời đi.
Lúc cô trở về phòng ký túc xá, mở cửa sổ ra, lấy còi ra thổi.
Vọng Đế Xuất vỗ cánh lại đây, mổ lông trên người, còn biết nhỏ giọng nói: “Ngu Bảo Nhi, cô gọi ta làm gì? Một mình nhàm chán sao?
Ta nói cho cô biết, ta có một bụng rất nhiều bí mật hoàng gia, tất cả đều chi tiết và chân thực hơn so với mấy cuốn sách của các cô. Nhưng cô biết đấy, ta chưa bao giờ làm không công."
Kha Mỹ Ngu b.ắ.n đầu nó, "Tao lạ gì mấy chuyện xưa già cỗi của mày. Tao gọi mày đến để nói với mày một chuyện, ký túc xá này có chuyện cổ quái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-202.html.]
Vọng Đế Xuất ngẩn ngơ, không nhịn được bay ra ngoài vòng quanh ký túc xá một vòng, khi trở về, nó run rẩy nói: “Ngu Bảo Nhi, ta bay lượn tiêu hao rất nhiều sức lực, phải ra ngoài tìm cái gì ăn..."
Nhưng nó chuẩn bị giương cánh bay lượn, đã bị Kha Mỹ Ngu tay mắt lanh lẹ tóm lấy chân nó.
m thanh của nó có chút thê thảm: "Ôi, người phụ nữ xấu xa, buông ta ra..."
Các sinh viên nữ ở ký túc xá gần đó bị dọa đến mức bịt miệng lại, hoảng sợ không liếc mắt một cái.
Vừa rồi có một cô gái thét chói tai trong WC, lúc này lại có âm thanh lạ phát ra từ phòng 314...
Quả nhiên phòng 314 không thể mở cửa!
Kha Mỹ Ngu nắm miệng nó túm vào nhà, nhân tiện đóng cửa sổ và kéo rèm lại.
Vọng Đế Xuất co ro trong góc, đôi mắt đậu xanh nhìn trái nhìn phải, toàn thân run rẩy, tuy nó không có răng nhưng cái mỏ cứng rắn cũng đang không có tiền đồ đánh nhau trên mặt đất.
Trong màn đêm yên tĩnh cùng tòa nhà ký túc xá không cách âm, tiếng cạch cạch càng làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.
"Chậc, mày là thần thú, sao lại yếu đuối như vậy? Trước đó vì không có nhà nên trở thành chó hoang, sau đó vì cái ăn mà bán mình cho Quỷ tộc làm việc cực nhọc, bây giờ là lũ quỷ nhỏ còn chưa xuất hiện, dọa mày thành như vậy?"
Kha Mỹ Ngu ngẩng đầu không nói nên lời, không biết cô có vận khí gì nữa, vì cái lông gì mà con thú nhà cô lại yếu đuối như vậy?
Vọng Đế Xuất giận dữ nói, "Người ta là thần thú, không phải quỷ, đương nhiên là phải sợ!"
Kha Mỹ Ngu bật cười thành tiếng, “Người ta? Vọng Đế Xuất, mày tốt xấu gì cũng là một thần thú uy mãnh, đừng dùng xưng hô nữ tính này nữa, anh bạn, chỉ cần mày không gật đầu, trên đời này dù là người hay thứ gì đi nữa thì cũng không làm gì được mày!”
Vọng Đế Xuất ngẩn ngơ, "Chuyện này thì liên quan gì tới việc ta có sợ hay không?"
"Một cốc trà sữa, mày đi phá hủy gương nhà WC cho tao!" Đó là vị trí của mắt trận, chỉ cần mắt trận không còn, những là bùa còn lại sẽ tự bốc cháy mà không rõ lý do.”
Vọng Đế Xuất chớp mắt một cái, tiếp tục run giọng nói: "Ngu Bảo Nhi, đây thật sự không phải là chuyện mà một cốc trà sữa có thể làm được..."
"Hai cốc..."
"Không được, chỉ là một cái gương, cô có thể tự mình giải quyết được, sao lại để một con chim ra mặt cho cô?" Vọng Đế Xuất ậm ừ, quay đầu lẩm bẩm: "Để chim ra mặt thì thôi đi, còn keo kiệt mấy cốc trà sữa nữa."
Kha Mỹ Ngu oán hận nói: "Mười cốc, không thể nhiều hơn được nữa, đến ta cũng không nỡ uống.”
“Cho ta xem tiền đặt cọc để kiểm tra hàng trước, tiện thể sẽ khiến ta can đảm hơn,” Vọng Đế Xuất lập tức tràn đầy năng lượng nhảy ra ngoài.
Kha Mỹ Ngu không nói gì trừng mắt nhìn nó, bất đắc dĩ lấy một cốc trà sữa ra, ngửi được mùi thơm nồng đậm kia, không nhịn được mà nuốt xuống.
Ôi, sớm biết như vậy, trước kia cô cần gì phải băn khoăn là có béo phì hay không, trực tiếp bao hết tiệm trà sữa kia rồi uống đến ói thì tốt biết mấy?
Vọng Đế Xuất hài lòng hạnh phúc uống một ngụm trà sữa, cảm nhận dư vị một lúc mới thoải mái cảm thán một câu: "Trên đời này sao lại có đồ ngon như vậy cơ chứ? Một ngày không uống sẽ phát điên mất.”
“Còn không mau đi đi? Càng chậm trễ, âm khí trong gương sẽ hội tụ càng nhiều." Kha Mỹ Ngu thúc giục.
Vọng Đế Xuất lại uống thêm hai ngụm, cũng không nỡ cất đi, chuẩn bị quay lại từ từ hưởng thụ tiếp, "Cô còn nợ ta mười cốc đấy!"
"Con chim này, môn toán của mày là do giáo viên thể dục dạy sao? Mày vừa mới uống một ly, chỉ còn chín cốc nữa thôi!”
Vọng Đế Xuất chơi xấu nói: "Đó là ta đang kiểm hàng, cô đi mua đồ mà không nếm thử sao? Người bán tính tiền của cô sao?”
Kha Mỹ Ngu nhất thời không nói nên lời, thì ra toàn bộ chỉ số thông minh của con chim này được dùng hết vào đây.
Đã gần mười giờ, tất cả học sinh trong hành lang đều đã tắm rửa xong, trong lòng vẫn còn mang theo sự sợ hãi mà đi ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vọng Đế Xuất bay đến WC, nhìn thấy tấm gương sáng ngời kia, hình ảnh bên trong rất rõ ràng, giống như là một thế giới khác, lạnh lẽo giống như một con mãnh thú muốn nuốt chửng mọi thứ.