Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:23
Lượt xem: 51
“Mặc dù tao khế ước với mày nhưng mà chúng ta là khế ước ngang hàng. Nếu mày có tính toán gì thì tao có thể giải trừ khế ước với mày.”
Vọng Đế Xuất đã lắc đầu liên tục trước khi cô nói xong. Hai người khế ước, người được lợi nhất chính là nó, không cần ép mình dùng móng vuốt viết chữ của loài người.
Nó tức giận nói: “Người phụ nữ này, thì ra cô dụ dỗ ta như thế là muốn vứt bỏ ta đúng không? Chẳng lẽ cô không muốn bên ta trọn đời hay sao?”
Kha Mỹ Ngu tức giận tát nó một cái: “Bên cái gì trọn cái gì?
Tao chỉ không muốn để mày tiếp tay cho giặc thôi! Bây giờ tao không muốn thấy một linh sủng thấy ăn là đổi suy nghĩ không có ranh giới cuối cùng nào nữa!”
Vọng Đế Xuất bị đả kích nên hơi đau lòng, nghĩ nó là một thần thú thượng cổ, bị người phàm xem thường nhiều lần, chuyện này làm tổn thương thú tôn quá.
“Ta, ta chỉ đói bụng quá thôi? Chỉ cần cô có thể để ta no bụng chắc chắn là không theo bất cứ ai nữa.” Nó nghiêm túc bày tỏ thái độ.
Nó sống mấy trăm năm, lần đầu tiên uống được trà sữa. Cái mùi hương đậm đà đó làm cho nó sống mơ mơ màng màng, ai cũng không thể lôi nó khỏi người của Kha Mỹ Ngu được!
“Tùy mày, chỉ cần mày không bị người xấu…” Nói tới đây thì con ngươi của Kha Mỹ Ngu hơi ngừng lại.
Cô đã khế ước với Vọng Đế Xuất, hai người gần như là không có bất luận bí mật nào để nói cả.
Kha Mỹ Ngu nhận ra dị năng thu nhận số mệnh của Vọng Đế Xuất đã bị cướp đi một nửa!
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Cô mím môi hỏi.
“Ta cũng không biết.” Vọng Đế Xuất yếu ớt nói: “Lúc ta đi theo La Kinh Phong, lúc muốn lấp đầy bụng thì phải làm chút gì đó hoặc là đồng ý chuyện gì đó. Ta cũng không biết tại sao dị năng của mình lại bị hắn ta cướp đi một nửa.”
Kha Mỹ Ngu bất đắc dĩ dò hỏi, chọt đầu nó: “Dáng vẻ này của mày không được đâu, dễ bị kẻ thù tìm được, phải thay đổi vẻ ngoài.”
Vọng Đế Xuất tiếp tục ngoẹo đầu, bất giác làm nũng: “Ta phải biến thành thế nào?”
Kha Mỹ Ngu tiếp tục đảo mắt, lấy một tập sách thú cưng trong cửa hàng hệ thống ra: “Chọn một cái đi.”
Vọng Đế Xuất nghiêm túc nhìn từ đầu đến đuôi, cuối cùng đặt móng vuốt lên một trang: “Cái này, ta muốn biến thành cái này!”
Kha Mỹ Ngu nhìn thử, thế mà lại là một con vẹt rực rỡ sắc màu.
Con vẹt có thể bắt chước nói chuyện, cũng có thể cho nó có cơ hội mở miệng, hơn nữa còn có cánh để bay, cho nó đủ tự do.
“Được đấy, mày có thể biến không?” Kha Mỹ Ngu gật đầu.
“Hừ, cô đừng xem thường thần thú thượng cổ!” Vọng Đế Xuất hầm hừ: “Biến hình chỉ là trò cỏn con.” Nói rồi nó hít sâu một hơi, lẩm bẩm mấy câu.
Kha Mỹ Ngu nhìn dáng vẻ của nó, suýt nữa cười sặc sụa, trên thân chó mọc ra cái mõm, cánh với móng thì nhìn như con lợn không đáng tin.
Vọng Đế Xuất xấu hổ nói: “Ta làm nóng người.”
Nói rồi nó tiếp tục cố gắng, dồn khí, thực sự biến thành con vẹt, chỉ là thể tích cơ thể không hề thu nhỏ lại.
Kha Mỹ Ngu chậc chậc: “Rốt cuộc mày có làm được không thế? Tao sợ mày sẽ quay về trạng thái nguyên hình trước mặt người ta đấy.”
Vọng Đế Xuất oán giận nhìn cô: “Cô gái này, đừng nói về chủ đề có được hay không với một người đàn ông.”
Kha Mỹ Ngu đỡ trán, cái thứ này chỉ nói về đực cái thôi sao?
Vọng Đế Xuất tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng khi trời sắp sáng, nó biến thành một con vẹt lớn đuôi dài xinh đẹp.
Vừa biến hình xong, nó đã vỗ cánh, kêu lên: “Ngu Bảo Nhi, ta đói! Ta đói! Ta đói!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu cười lấy một hộp sâu bột ra: “Đây là thứ loài chim thích ăn nhất, nhiều protein, đồ cực bổ đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-177.html.]
Vọng Đế Xuất trợn đôi mắt xanh như hạt đậu lên, ngoảnh mặt từ chối: “Cô đừng có bắt nạt chim...”
Lúc này Kha Mỹ Ngu mới lấy ra một bọc quả hạch, vừa đút nó ăn vừa hỏi: “Tao lấy cái tên gì cho mày được nhỉ?”
Vọng Đế Xuất ăn quả hạch thơm giòn, chớp mắt nói: “Vân Tranh!”
Tốt xấu gì cũng là linh thú thượng cổ được biết bao đời hoàng đế hun đúc ra, trên phương diện văn chương, trước nay chưa hề thua cuộc!
Cái tên này hay biết mấy, vừa dễ nghe lại còn ngầu, cũng vô cùng thích hợp với tình hình hiện tại của nó.
Kha Mỹ Ngu cười nhạo: “Tao là Ngu Bảo Nhi, tao có một người bạn tốt tên là Tuyết Bảo Nhi, mày cảm thấy mày là cái gì Bảo Nhi thì được?”
“Nhất định phải lần lượt như thế sao?” Kha Mỹ Ngu mổ lông đuôi mình, sốt ruột hỏi.
“Như thế khi chúng ta vừa xuất hiện, mọi người sẽ biết chúng ta cùng hội cùng thuyền.” Kha Mỹ Ngu gật đầu.
Một chữ rồi thêm Bảo Nhi là dễ nhớ nhất!
“Thế thì Vân Bảo Nhi?” Vọng Đế Xuất yếu ớt hỏi.
Hết cách, dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, trước nay nó là thú biết điều nhất.
“Có thể.” Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Mày tự chơi đi, tao phải về ngủ một lát, ăn sáng xong tao phải về nhà rồi.”
“Ta ăn cơm cùng cô!” Nhắc đến cơm, Vọng Đế Xuất được xưng là Vân Bảo Nhi lập tức lấy cái đầu nhỏ ủi ủi vào tay cô.
Biết chấp niệm với đồ ăn của Vọng Đế Xuất, cô đồng ý: “Cũng được, mày đi tới chỗ Tề Bán Tiên, bảo anh ta tặng mày cho tao là được.”
Vọng Đế Xuất gật gật cái đầu nhỏ, cười nói: “Ngu Bảo Nhi, cô xem đi, ta là bé cưng của cô, cô không thể bủn xỉn thế được đúng không? Cho ta thêm ít đồ ăn vặt đi.”
Kha Mỹ Ngu chọc chọc nó, lấy ra không ít đồ ăn rẻ, số lượng lớn, lại còn có thể g.i.ế.c thời gian như hạt dưa rang đường, lạc, bỏng ngô, bánh quai chèo, bánh tai mèo, lạc vị khác, khoai lang sấy, bánh quy, quả khô,...
Vọng Đế Xuất dùng móng vuốt đảo qua một lượt rồi cúi đầu nếm thử, mùi vị đúng là không tệ, từ sau khi nó rời khỏi thủ đô, không gì có thể sánh được với chúng, thậm chí còn ngang ngửa với ngự thiện của hoàng thượng, nhưng nó bất mãn hỏi: “Sao không có đồ uống?”
“Trà sữa đậu nành kem phô mai?” Kha Mỹ Ngu nhướn mày: “Thứ này đắt lắm, tao còn không nỡ uống, mày cảm thấy sao?”
“A, quả nhiên miệng lưỡi phụ nữ là quỷ lừa người! Cô lừa được ta về đây rồi thì không còn thương ta nữa.” Vọng Đế Xuất gào lên bằng cái giọng đặc thù của loài vẹt.
Kha Mỹ Ngu bị chọc cười, nó đã sống mấy trăm năm nhưng vẫn còn chưa định hình, thứ gì cũng bị nó ghi vào trong não, nói cách khác nó là một con thần thú thượng cổ còn chưa xác lập tam quan.
“Không phải không cho mày uống mà là đồ uống có hạn, thi thoảng mới được thưởng.” Hiếm khi cô kiên nhẫn giải thích: “Trên thế giới này còn nhiều đồ ngon mà, đi theo chị đây, mày còn có thể chịu thiệt sao?”
Vọng Đế Xuất khó tin nhìn cô: “Thật không? Không lừa chim đấy chứ?”
Kha Mỹ Ngu không nhịn được cười ha hả: “Mày nhập vai hơi sâu rồi đấy.”
“Đương nhiên rồi, bản tôn là thánh thú vạn người quỳ báo đấy, cực kỳ thông minh, học cái gì biết cái đó!” Vọng Đế Xuất đắc ý nói.
Kha Mỹ Ngu hơi nhíu mày, nghiêm túc nhấn mạnh với nó tình thế hiện nay căng thẳng, họa từ miệng mà ra, nó nhất định, nhất định đừng có nhắc đến chuyện thời xã hội phong kiến.
Vọng Đế Xuất lườm cô: “Bản tôn ngây thơ chứ không ngu!”
Kha Mỹ Ngu cười lạnh, hóa ra mình quan tâm thừa thãi rồi sao?
Cô quay đầu rời đi, về ổ chăn, không nỡ ngủ mà vào không gian tiếp tục làm việc.
Vọng Đế Xuất đập cánh, nghĩ một lát nó lại biến trở về nguyên dạng, chạy tới trước mặt Du Diệc Minh diễu võ giương oai.
Mặc dù bây giờ nó không thể nói chuyện nhưng nó cũng không muốn để người ta biết bản thân vẫn luôn giấu giếm chuyện mình thông minh, biết mặt chữ và viết chữ, vì thế nó ngậm giấy thông báo về thành phố mà Du Diệc Minh để ý nhất.
Dưới ánh mắt trợn lên như muốn nứt ra của Du Diệc Minh, nó nhấc chân sau, rửa tội cho giấy thông báo.
Giấy thông báo dùng mực nước xanh đậm viết, gặp nước nhòe đi một mảng.