Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:09
Lượt xem: 51

Chú Quý sửng sốt, sau đó không nhịn được cười rộ lên: "Con bé này, ở phương diện ăn uống và lười biếng, đúng là yêu tinh mà.

Được rồi, trước cứ giữ mấy thứ này ở đây, lúc gia đình kiếm sống được, tính cho cháu một phần."

Kha Mỹ Ngu thấy nhiều sách như vậy, không nhịn được đi đến khu sách y học xem qua một vài cuốn, phát hiện mỗi cuốn sách đều có giá trị riêng, tính thực tế rất cao, điều này rất giống với phong cách làm việc của người nhà họ Quý!

"Trong nhà bọn chú có rất nhiều sách, mỗi cuốn có ít nhất năm sáu bản thảo, cháu thích cuốn nào thì mang về nhà, đừng để người khác phát hiện là được."

Kha Mỹ Ngu nghĩ đến bản lĩnh nhìn qua sẽ không quên được của mình, không muốn gặp rắc rối khi di chuyển sách nhiều lần.

Dù sao nửa chiếc áo choàng của cô cũng rơi ra trước mặt nhà họ Quý, cô ngập ngừng lấy một chiếc nhẫn ngọc lục bảo trong hộp cơ quan ra, “Chú, nếu cháu nói, cháu có một chiếc nhẫn không gian mười mét khối có thể lấy m.á.u nhận chủ, chú có giật mình không?"

Chú Quý giật mình, theo lời cô, nhìn chiếc nhẫn có hoa văn phức tạp tinh xảo, ngọc thạch trong suốt trơn bóng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sau đó lập tức gật đầu, vừa nói vừa sửa sang một bản thảo viết tay trong rương: “Thế giới đầy rẫy những điều kỳ diệu, nhà họ Quý có thể sống sót sau những hoàn cảnh tuyệt vọng, vậy có điều gì là không thể?”

Đến lượt ông ấy khuyên Kha Mỹ Ngu: “Chuyện chiếc nhẫn không gian quá quan trọng, giá trị của nó không thể đo được bằng tiền, thậm chí cả kho bạc của nhà họ Quý cũng không sánh nổi.

Vì vậy, cháu nhất định không được đề cập chuyện này với bất kỳ ai khác, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”

Hoàn toàn có thể tham khảo nhà họ Quý!

Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu: "Cháu biết, vì vậy cháu mới nói với chú."

Được đứa trẻ đơn thuần này tin tưởng vô điều kiện như vậy, chú Quý hơi dở khóc dở cười, cũng hiểu được trên vai có một gánh nặng nặng nề: "Được rồi, sau này thời điểm cháu sử dụng không gian phải cẩn thận một chút, cho dù ở nhà cũng phải kiểm tra cẩn thận, ở bên ngoài nếu không thể sử dụng thì đừng sử dụng."

Trong lòng ông ấy cũng cân nhắc, ông ấy nhất định phải rèn luyện con cháu nhà họ Quý trở thành nhân tài, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Ngu Bảo Nhi, để cô không bị người khác bắt nạt, cũng không cần lo lắng ngày đêm bí mật cô mang theo bị người ta rình rập, sau đó người nhà cũng bị liên lụy.

Bí mật của Ngu Bảo Nhi càng lớn thì càng cần sự bảo vệ mạnh mẽ hơn!

Kho đồ của nhà họ Quý rất ngăn nắp, đồ vật đều được sắp xếp, phân loại theo từng hạng mục, cho nên chú Quý chỉ cần tách bộ bản thảo này ra khỏi những bộ khác là được.

Kha Mỹ Ngu ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại, dùng tay chạm vào từng chiếc hộp rồi cất tất cả bản thảo vào kho của

không gian.

Nhìn nhiều hộp như vậy, trong lòng Kha Mỹ Ngu có chút lo lắng, cô thực sự biết quá ít, thế giới lại quá kỳ quái, cho nên hai ba tháng nay cô mới bị dắt mũi.

Ra khỏi nhà kho, mùi thơm của cơm đã bay khắp sân nhà họ Quý.

Kha Mỹ Ngu tức khắc cảm thấy bụng đói kêu vang.

Bàn cơm bày đầy yến tiệc cung đình thơm ngon, do cháu gái của một vị đại Nho vĩ đại cuối cùng của nhà Thanh, cũng chính là bác gái cả nhà họ Quý đích thân xuống bếp, chế biến theo công thức bí mật.

Cả nhà họ Quý đều cười vui vẻ chiêu đãi hai người Kha Mỹ Ngu và Tề Bán Tiên.

Tuy bây giờ ông cụ và Quý Bội Lâm vẫn chưa thể ăn cơm ngoài trời, nhưng tâm tình bọn họ rất tốt, sao cũng không muốn trở về phòng tối ăn cơm một mình.

Bọn họ cầm bát cháo kê, ngửi mùi thơm ngát của rau củ, khuôn mặt tràn đầy hài lòng và hạnh phúc.

Mặc dù vừa rồi Kha Mỹ Ngu đã nhấm nháp đồ ăn vặt và dặn dò Tề Bán Tiên bận rộn, nhưng cô ở nhà họ Quý vẫn có chút hạn chế, đồ ăn mà người khác cho là đủ no bụng, cô chỉ mới ăn no ba phần...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-168.html.]

Kể từ khi cô cần đổi điểm hòa bình lấy đồ ăn vặt, Kha Mỹ Ngu liền có tật xấu keo kiệt, có thể không dùng điểm hòa bình thì cô sẽ không bao giờ tiêu một điểm!

Dù sao đồ ăn cô muốn ăn rất đắt tiền, nếu ăn thoải mái thì cô sẽ nợ ngập đầu.

Hiện giờ cô đang vuốt cái dạ dày xẹp lép của mình, ỷ vào thân phận mình là quý nhân của nhà họ Quý, cắn răng, làm mới sự hiểu biết của nhà họ quý đối với cái bụng đáng xấu hổ của mình, có thể nói, ngoại trừ Tề Bán Tiên, tất cả đồ ăn còn lại đều vào bụng cô!

Ông cụ Quý mừng rỡ, gật đầu khen ngợi: “Người trẻ tuổi ăn uống khỏe, đây là may mắn!

Bảo Nhi đã no chưa? Muốn ăn gì cứ nói, đây là nhà cô út của cháu, cũng chính là nhà cháu, đừng khách sáo!”

Nói xong, ông cụ lại dặn dò chú Quý: “Lát nữa con chọn mấy thứ, nhân dịp trời tối đến trấn trên mua thêm vài đồ tốt. Nhà chúng ta không thiếu những thứ này.”

Chú Quý gật đầu đồng ý.

Kha Mỹ Ngu biết rõ lai lịch của nhà họ Quý nên chỉ mỉm cười không từ chối, tùy ông cụ nói gì thì là thế đấy.

Ăn xong, Tề Bán Tiên và chú Quý rời đi, một người rời khỏi làng, một người chạy lên núi.

Buổi tối, nhà họ Quý vui mừng đến tận nửa đêm mới ngủ.

Kha Mỹ Ngu vừa nhảy ra khỏi sân của nhà họ Quý đã bị Vọng Đế Xuất chặn lại.

Nó ngậm cái túi vải đựng đồ ăn vặt tối qua trong miệng, khóe môi nhếch lên cười toe toét, cái đuôi ngắn nhỏ như chiếc lá bị gió mạnh thổi bay gần như muốn rơi xuống, hận không thể rời khỏi cơ thể để đến thẳng với cô.

Sự nhiệt tình này không làm Kha Mỹ Ngu cảm động, cô cười lạnh: "Vọng Đế Xuất, dù sao thì mày cũng đã phục vụ Hoàng Thượng, chẳng lẽ không biết quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy sao? Hôm qua tao đã nói rồi, trước khi mày giải trừ khế ước thì không cần thảo luận gì nữa!

Hai ta không thân cũng chẳng quen, tại sao tao phải chiều chuộng mày? Bản thân tao cũng chưa được ăn đồ vật này nọ, nhưng đã cho mày hai phần đúng không? Có một có hai không thể có ba!"

Vọng Đế Xuất thấp giọng rên rỉ, nghiêng đầu qua lại, dáng vẻ ngốc manh giả vờ không hiểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kha Mỹ Ngu lén đưa nó đi thẳng đến căn cứ bí mật của Tề Bán Tiên.

Nơi này không có gió, có thể thắp nến một cách thoải mái, ngồi trên chiếc ghế được phủ một lớp da thú dày, Kha Mỹ Ngu bưng trà trái cây ấm áp, nhấm nháp đồ ăn nhẹ mềm mịn và thơm ngọt nhà họ Quý đặc biệt chuẩn bị cho cô, cực kỳ thỏa mãn.

Vọng Đế Xuất lập tức nhảy lên bàn, thè lưỡi tham lam nuốt nước miếng.

Nó cố gắng lấy lòng cô bằng mọi cách nhưng vẫn không nhận được một ánh mắt nào từ cô, không khỏi trừng mắt nhìn cô, tốt nhất người phụ nữ này nên hiểu được, nếu không, nó giơ hai chân sau lên làm một động tác xấu hổ, nhe răng đe dọa cô.

Kha Mỹ Ngu nhớ tới lần đầu nhìn thấy con ch.ó này, bị nó coi là cây cột mà đánh dấu, rồi chạy như điên xuyên qua núi rừng.

Vẻ mặt cô hiện lên mấy vạch đen: "Tao cảnh cáo mày. Đừng tưởng tao sợ mày, cẩn thận tao thiến mày đấy!"

Vọng Đế Xuất ngẩn ngơ, mặc dù trong thần thú tư chất của nó hơi kém, nhưng nó giám sát hoàng đế, người mà nó nhìn thấy nhiều nhất chính là thái giám và thị vệ.

Nó cũng là một con thú nhỏ tò mò, có góc nào ở hoàng cung mà nó chưa từng đi qua?

Cho nên nó rất hiểu ý nghĩa của từ này, Vọng Đế Xuất nhịn không được giương hai chân sau lên cao hơn, rên rỉ co ro thành một nhúm, đáng thương nhìn cô.

Kha Mỹ Ngu đập giấy mực lên bàn, "Chủ nhân của mày là ai, làm sao có thể giải trừ khế ước với người đó? Ngoài ra, mày cắn nuốt số mệnh nhà họ Quý, có thể lấy lại bao nhiêu?"

Vọng Đế Xuất dùng móng vuốt đẩy túi vải của mình, dáng vẻ nếu không cho nó ăn, nó sẽ từ chối phối hợp.

Loading...