Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:01
Lượt xem: 46
Không biết hôm nay anh ta làm sao, có lẽ là do sợi dây trói chặt bỗng nhiên lỏng ra, anh ra cực kì cần một người để tâm sự.
“Nhiều bản lĩnh của tôi đều được học như thế đấy.” Nói đến đây, Tề Bán Tiên bật cười: “Thật ra xem tướng, lúc chuẩn lúc không chuẩn, đều là những lời người ta hay nói trên đầu môi, tin thì là chuẩn mà không tin thì không chuẩn.”
Anh ta bảo Kha Mỹ Ngu giơ tay ra, rồi mượn ánh sáng yếu ớt nhìn một lúc lâu.
“Giữa hai lông mày của đồng chí Kha có nốt ruồi màu đỏ tươi, nốt ruồi này tương đối dài, lệch ở giữa hai lông mày, giống như cuộc đời bị cắt làm đôi ở giữa, là hai mặt âm dương hoàn toàn khác nhau.”
“Đường chỉ tay trên tay đồng chí Kha, dù là đường sự nghiệp, đường hôn nhân hay đường sinh mệnh đều có đoạn ngắt, loại này rất hiếm thấy, trong sách ghi chép những người như vậy, đại nạn không c.h.ế.t sau này ắt sẽ có phúc.
Xem ra trắc trở này cô đã vượt qua được, ngày tháng sau này sẽ suôn sẻ thịnh vượng.”
Kha Mỹ Ngu ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại sợ hãi, sợ rằng chuyện bói toán sẽ ứng vào người, bói cái nào đúng cái đó!
“Có điều.” Anh ta giơ cổ tay ra, bên trên có một nốt ruồi, nhưng khi lật bàn tay ra, ở mặt sau cũng có một nốt ruồi có cùng màu sắc, kích thước và hình dáng ở vị trí tương tự.
Thật trùng hợp là trên tay Kha Mỹ Ngu cũng có nốt ruồi đối nhau như vậy.
“Trong sách có ghi chép, đây gọi là nốt ruồi li miêu hay còn gọi là nốt ruồi song sinh, đồng chí Kha đã bao giờ nghe về li miêu hoán đổi thái tử chưa?” Tề Bán Tiên chỉ vào nốt ruồi trên cổ tay mình hỏi.
Kha Mỹ Ngu tò mò gật đầu: “Đã từng nghe qua, nhưng mà liên quan gì?”
“Nốt ruồi li miêu tượng trưng cho việc nhận con nuôi, còn tôi chính là người bị thay thế. Có điều, đồng chí Kha có phúc, người nhà cô đối xử chân thành với cô, có lẽ không cần lo lắng về mặt này.”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, cúi đầu nhìn đi nhìn lại hai nốt ruồi trên cổ tay mình.
Chắc không phải đâu nhỉ?
Cô nghĩ người nhà họ Kha đối xử với mình đều là sự nuông chiều xuất phát từ nội tâm, không phải con cái nhà mình, liệu họ có nỡ bỏ số tiền này ra không? Hơn nữa mười tám mười chín năm qua, chưa bao giờ lộ ra sự bất thường nào cả.
Cô cũng gật gật đầu: “Nốt ruồi chẳng qua chỉ là do sắc tố đen tích tụ, lúc trẻ con mới sinh trên người không có nốt ruồi, sau này lớn lên mới có. Chỉ có thể xem như tham khảo thôi.”
Nói chuyện một lúc lâu, Kha Mỹ Ngu bắt đầu chỉ huy Tề Bán Tiên cầm d.a.o luyện tập với hình nộm cao su củ cải.
Cô đã thu thập dữ liệu của tất cả mọi người trong nhà, biết được phải dùng d.a.o cắt sâu đến đâu, ở đâu của mỗi người.
Vì vậy cô rất phối hợp với Tề Bán Tiên, dùng chiều dài lưỡi d.a.o để biểu thị độ nông sâu, dùng lòng bàn tay và ngón tay để đo vị trí.
Sau đó Tề Bán Tiên đã quen với cảm giác dùng cao cứa vào da và tập cách dùng móc câu để móc cổ trùng ra.
Đây chỉ là tiểu phẫu, chỉ trong một đêm hai người đã phối hợp rất ăn ý, vả lại bình thường Tề Bán Tiên vẽ bùa, chép sách, chế dược liệu, ngón tay linh hoạt rất dễ nắm vững những điều quan trọng.
Bọn họ hẹn nhau ngày mai sẽ diệt trừ cổ trùng của nhà họ Quý!
Lúc rời đi, Kha Mỹ Ngu nhìn con chồn vẫn giơ tay ra đòi ăn, cô không nhịn được mỉm cười ném cho nó một viên đan linh thú.
Từ trước đến giờ cô không phải là kiểu anh hùng làm việc thầm lặng, làm việc tốt không để lại tên, cô bèn nói thẳng với Tề Bán Tiên: “Đây là đan linh thú, dùng một viên là ít một viên, hời cho nhóc này đấy, có lẽ lát nữa nó sẽ không thoải mái lắm, Nhưng sau khi nó hấp thu tác dụng của thuốc, tuổi thọ sẽ tăng gấp đôi, nói không chừng còn có xác suất nhỏ có thể đánh thức dị năng.”
Tề Bán Tiên kinh ngạc, lập tức cảm kích cúi đầu với Kha Mỹ Ngu, đầu như sắp chạm vào gối đến nơi. “Cảm ơn đồng chí Kha! Mặc dù Minh Minh mới theo tôi ba năm nhưng tôi đã coi nó là người bạn thân nhất của mình rồi.
Nếu sau này đồng chí Kha có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ làm giúp cô!”
Kha Mỹ Ngu mỉm cười nhún vai: “Đợi đến khi anh giải quyết thỏa đáng chuyện ngày mai rồi tính.”
Tề Bán Tiên tiễn Kha Mỹ Ngu rời đi xong, quay người vào hang động, bỗng nhìn thấy một người áo đen đang ngồi trên ghế đá cầm một tách trà ngọc từ từ nếm thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-163.html.]
Anh ta nheo mắt, mỉm cười, hơi cúi người với người kia: “Không biết đồng chí là ai, tìm tôi có việc gì?”
Người mặc áo đen cười khẩy, lạnh lùng quan sát anh ta vài lần: “Chẳng qua chỉ là chép năm tập sách, sao đã gọi là bền bỉ được?”
Một câu nói đã khiến Tề Bán Tiên đoán được.
Anh ta cười nói: “Còn giỏi hơn là cướp nhân duyên của người khác?”
“Sai rồi.”
Tần Nguyên Cửu xoay chén ngọc, còn hơi đắc ý: “Tôi là người bị cướp.”
Tề Bán Tiên ngồi đối diện với Tần Nguyên Cửu, lúc này mới nhìn rõ người kia qua ánh nến, không khỏi tự lẩm bẩm, hai vợ chồng nhà này trước đây đã từng trải qua đại nạn, từ bỏ quá khứ bắt đầu lại từ đầu, chẳng trách lại có tướng phu thê.
“Không biết đồng chí Tần tìm tôi có việc gì?” Anh ta không thèm khách sáo lấy một chiếc chén ngọc từ trong khay Tần Nguyên Cửu mang đến, rót cho mình một tách trà.
Chỉ cần ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, anh ta giật mình, có cảm giác sảng khoái tột độ.
Anh ta không khỏi khen ngợi: “Trà ngon!”
“Đây là trà Vụ Linh, không ngon được sao?” Tần Nguyên Cửu điềm tĩnh nói.
Tề Bán Tiên giật mình, đây là một trong những thần trà được ghi chép trong sách cổ, nghe nói có thể nuôi dưỡng thần hồn, khiến con người trở nên lanh lợi thông minh, biến kẻ ngốc trở thành thần đồng.
Anh ta ngây ngốc uống một ngụm, nước trà trong vắt ấm nóng chảy xuống thực quản, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể, dễ chịu đến mức khiến người ta rùng mình, nổi da gà.
Đây rốt cuộc là cặp vợ chồng thần tiên gì vậy, sao cái gì hay ho cũng có?
Tề Bán Tiên không ngốc, anh ta cầm chén ngọc thử ngụm nước trà, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi cần làm gì cho anh?”
Tần Nguyên Cửu nhịp nhàng gõ ngón tay lên bàn đá, điềm tĩnh nói: “Vợ tôi thích lo chuyện bao đồng, nhưng tôi không muốn khiến cô ấy trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vì vậy tôi cần anh chắn trước cô ấy.”
Tề Bán Tiên chớp chớp mắt, cười khổ nói: “Đồng chí Tần, anh cũng biết là trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Hơn nữa anh không thấy anh thích hợp hơn tôi sao?”
“Tôi có việc cần phải làm, hơn nữa.” Anh chà lên thành chén: “Vợ tôi không vui khi tôi biết những chuyện nhỏ nhặt cô ấy làm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả là tình thú của cặp vợ chồng nhà người ta, một kẻ độc thân như anh ta không thể hiểu được.
“Được.” Tề Bán Tiên gật gật đầu: “Tôi muốn biết tôi có thể nhận được gì?”
Tề Bán Tiên hỏi rất dứt khoát.
Mặc dù từ bé đến lớn anh ta sống ở nhà họ Tề, ngày qua tháng lại không đọ sức hay đùa giỡn mưu kế với những người kia, nhưng vẫn rất khinh thường những người đó.
Có lẽ bởi vì lớn lên ở nơi tràn ngập dơ bẩn nên anh ta càng thích hướng tới những yên bình ấm áp thuần túy.
So với hao hết tâm tư đạt thành mong muốn, anh ta thích quang minh chính đại hỏi thẳng hơn.
Tần Nguyên Cửu nhếch môi: “Thỏa mãn hết mong muốn với suy nghĩ của anh.”
Nói rồi anh ném một xấp sách dày cộp từ trong túi bên người qua.
Tề Bán Tiên luống cuống tay chân, lớp bụi dày bên trên bốc lên khiến anh ta ho sù sụ.
Nhưng đợi khi nhìn thấy bìa sách, anh ta lại kích động, không nhịn được ho khan khiến chim muông xung quanh cũng kinh hãi bay đi.
“Cái này...” Anh ta đỏ mặt, sau khi ho xong, anh ta kích động đến m.á.u huyết sục sôi: “Cái này là đồ của nhà họ Tề...”