Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:35
Lượt xem: 138

Cha mẹ có tiền mua thuốc sinh con trai, liệu có còn dốc hết tâm sức cho bốn chị em cô ta như trước?

Cô ta đã cướp đi hôn sự của Kha Mỹ Ngu, nhưng lại không thể tìm được cái rương kho báu kia, chẳng lẽ Kha Mỹ Ngu đã tìm ra trước rồi sao?

Nhưng mà khi nghe mẹ nói sinh con trai để làm chỗ dựa cho bốn chị em mình, Kha Ân Thục lại không nhịn được đau lòng xót xa cho cha mẹ mình.

Là cô ta ngu ngốc, làm sao cha mẹ có thể chịu được áp lực của gia đình, xóm làng mà thương yêu chăm sóc bốn chị em khi không có con trai nối dõi. Vậy nên, ngay cả khi sau này trong nhà có thêm một đứa trẻ, thì tình cảm hơn hai mươi năm của cha mẹ với chị em bọn họ cũng không thể mất đi.

Ánh mắt mờ mịt của cô ta đột nhiên trở nên kiên định, nhất định cô ta sẽ đón người thân, cắt đứt quan hệ với nhà cũ bên này, sau đó kiếm thật nhiều tiền để sống thật tốt!

Kha Ân Thục chen qua đám người, tức giận kéo bác gái hai lên: "Mẹ, chúng ta không cần cầu xin bọn họ."

Chúng ta ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chia nhà, sau này chúng ta cố gắng lao động, đừng nói là tám mươi đồng, tám trăm, tám ngàn, tám chục ngàn cũng có thể kiếm được."

"Nhưng mà, công việc của cha con…" Bác gái hai không chịu dậy, nhìn về phía người đàn ông sắc mặt u ám, có chút sợ hãi nói.

"Cha." Kha Ân Thục đi tới kéo vạt áo ông ta: "Mẹ tuổi đã cao, có thể sớm ngày sinh con cũng là chuyện tốt, không có tiền thì kiếm lại, không có công việc thì tìm sau."

"Một thời gian nữa con lên thành phố rồi, cha còn sợ thiếu cơ hội sao?"

Bác hai Kha gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm đầu ngồi xổm dưới mái hiên.

"Mẹ, mẹ mau dậy đi, con lên núi tìm được rất nhiều hạt dẻ." Kha Ân Thục cười nhẹ nói, mỗi ngày cô ta đều chạy lên núi, sao có thể không thu hoạch được gì.

Trò hề chẳng mấy chốc đã kết thúc, mọi người lại tò mò tiến lên, định hỏi Kha Ân Thục nơi hái hạt dẻ.

Vừa nghe nói là ở trong núi sâu, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.

Mặc dù bọn họ sống dựa lưng vào phía sau núi, cũng từng đi săn theo nhóm trong nạn đói.

Nhưng ký ức về sâu trong lưng núi lại không tốt, thậm chí còn rất tệ.

Phía sau núi dài vô tận, bên trong có rất nhiều hung cầm mãnh thú, rừng rậm che trời, một khi tiến vào thì rất khó ra. Hơn nữa khi đến mùa đông, dã thú trên núi không tìm được thức ăn, có thể sẽ xuống núi…

Làm gì có nhà ai không mất họ hàng ở trên núi?

Lúc này bác gái hai đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, có lòng khoe khoang, vừa phàn nàn Kha Ân Thục to gan, chỉ là một cô bé mà dám một mình vào phía sau núi, vừa vui mừng vì phía sau núi là kho báu, khoảng thời gian này cô ta đã chuyển rất nhiều đồ về nhà.

Mọi người lại có chút động tâm, một cô gái nhỏ có thể lấy nhiều đồ tốt từ sau núi như vậy mà không tổn hại gì, nếu bọn họ kết nhóm đu cùng, cũng không vào sâu, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

"Sau núi có vui không?" Bánh bao đột nhiên nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Kha Mỹ Ngu sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Vui, rất vui, là vườn động vật hoang dã, có đủ các loại hổ, sói, gấu, cáo, lợn rừng!"

"Hả?" Lư Việt Hải kinh ngạc há to miệng.

"Ban đêm em có thể nghe thấy tiếng sói tru trên núi." Kha Mỹ Ngu nói xong, kéo cậu bé ra khỏi bàn, cười nói: "Đi nào, xem mẹ chị có nấu món gì ngon không."

"Chúng ta vẫn chưa cảm ơn ân nhân cứu mạng đâu."

Mặc dù bánh bao nói chuyện không rõ ràng, còn là giọng địa phương, nhưng cậu bé là một con ma nhỏ thông minh, cái gì cũng biết, cũng biết lúc trước có một người chú đã cứu mình, và thấy chị gái hăng hái giúp mình nhưng không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừm, em cũng muốn cảm ơn chú Tần!"

Mẹ Kha vừa nấu cơm vừa thò đầu ra hóng chuyện, thấy Kha Mỹ Ngu đi tới, nhỏ giọng nói: "Không ngờ luôn đấy, trước đây cả nhà bác hai con rất lương thiện, kết quả lại cướp hôn sự của con, sau khi chia nhà còn vểnh đuôi lên trời, bây giờ lại ham hố như vậy?"

"Hơn tám mươi đồng tiền, nghe người ta nói vớ vẩn rồi tiêu sạch, cứ như chưa thấy tiền bao giờ, giữ lại một tí trong tay là phỏng vậy!"

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ bóp vai mẹ Kha: "Mẹ, mẹ quan tâm làm gì, xem trò vui là được rồi."

"Nhà mình năm trai một gái còn chưa đâu vào đâu, mẹ đâu có rảnh mà quản chuyện nhà bọn họ?"

Mẹ Kha lườm cô một cái, không khỏi đau lòng nhỏ giọng nói: "Tiểu Ngư Nhi, mẹ không phải loại người cổ hủ, không muốn gả con gái đi kia."

"Nhưng con cũng mười tám tuổi rồi, bỏ qua hôn sự nhà họ Vu, chúng ta có thể từ từ tìm những người khác, nhất định sẽ tìm được người vừa ý."

"Tuổi đẹp của con gái chỉ có vài năm thôi. Mẹ không muốn thấy con trễ nải cả đời vì hai điều đó."

Kha Mỹ Ngu sững sờ, sau đó thờ ơ nhún vai, cười nói: "Mẹ, hôn sự đều là do duyên phận. Mẹ thấy đấy, nhà họ Vu kia tốt bao nhiêu, chúng ta đi trước thềm thuận lợi, kết quả lại bị người ta chặn cửa cướp mất!"

"Con không bị đôi cẩu nam nữ kia làm buồn nôn đến mức không muốn lấy chồng đâu. Chẳng qua là con cảm thấy chuyện này thật sự không gấp, khi duyên phận đến, con đi trên đường cũng sẽ tự nhiên đụng phải thôi."

"Mẹ yên tâm, con là bông hoa may mắn của bà nội, không phải loại chó mèo có thể cưới đâu?"

Mẹ Kha nghĩ lại cũng đúng, mặc dù chữ phúc khí mẹ chồng nói ra hơi khoa trương, nhưng cô con gái này nhà mình từ nhỏ đã rất may mắn, cứ lẩm bẩm muốn ăn cái gì là hôm sau chắc chắn sẽ được ăn.

"Vậy được, mẹ không thúc giục con nữa, nhưng mỗi sáng sớm thức dậy con phải lặp đi lặp lại ba lần muốn kết hôn, còn phải lấy được chồng tốt, hạnh phúc cả một đời!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-16.html.]

Kha Mỹ Ngu không nhịn được mỉm cười hôn lên má mẹ Kha: "Mẹ là tốt nhất đối với con."

Mẹ Kha bị cô hôn, mặt đỏ bừng: "Con nhóc điên này, đi đi đi, mau dẫn bạn nhỏ ra ngoài chơi đi."

Nói rồi bà nhét vào tay Kha Mỹ Ngu một cái đĩa, một nửa là tóp mỡ rắc đường trắng, một nửa là ba quả trứng rán!

Đây chắc chắn là một bữa ăn vô cùng xa hoa trong gia đình bình thường.

Nhưng lại bị mẹ Kha xem như đồ ăn phụ để đuổi hai người đi.

"Thơm quá." Hai mắt bánh bao nhỏ dán vào trong đĩa, nhưng lại mím chặt môi khống chế nước miếng ứa ra, không nói một câu muốn ăn nào. Cậu bé vẫn nhớ đây là để tặng cho ân nhân cứu mạng!

Kha Mỹ Ngu tìm một cái rổ, đặt đĩa vào đó, nắm tay cậu bé đi đến chuồng bò.

Rõ ràng cậu bé chưa từng sống ở nông thôn, tò mò với tất cả mọi thứ, ngay cả hoa cỏ nhỏ ven đường cũng có thể làm cho cậu bé kinh ngạc kêu lên.

"Chị chưa bao giờ gặp người hiểu biết ít như em." Kha Mỹ Ngu cười ha ha.

Lư Việt Hải hừ một tiếng: "Chị, chị đừng cười em, đợi khi nào cha mẹ em tìm tới, em sẽ dẫn chị đến đại viện nhà em chơi. Đảm bảo chị mới là người hiểu biết ít hơn em!"

"Được rồi, chị đợi đó nha." Kha Mỹ Ngu lại nghĩ, đại viện là nơi phát sinh các câu chuyện của nhân vật chính trong tiểu thuyết, thế nào cô cũng phải xem trò vui một lần.

Không bao lâu sau bọn họ đã đến chuồng bò.

Một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu vàng quân đội, thắt hai b.í.m tóc đang bưng sọt cho bò ăn cỏ, thấy hai người đi tới, lạnh lùng nói: "Đồng chí Kha, đây không phải nơi cô nên đến, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ lại bàn tán không hay."

"Cái gì không hay?" Kha Mỹ Ngu nhíu mày hỏi: "Đồng chí Đường, lúc cô bị bệnh, có mấy nam đồng chí câu cá trên sông, thôn dân có nói gì không?"

"Sao tôi đến để cảm ơn đồng chí Tần, lại bị người khác bàn tán không hay?"

Đường Ngải Du mím chặt môi: "Đồng chí Kha, sao cô lại hung hăng như vậy?"

"Không cần tôi nói chắc cô cũng biết, đồng chí Tần căn bản không muốn gặp cô, xin cô thận trọng một chút, đừng dùng cái mác ân nhân cứu mạng đến làm phiền người ta?"

"Tôi không chấp nhận lời này của đồng chí Đường, ai là người hung hăng trước?" Kha Mỹ Ngu lộ ra tám cái răng trắng: "Nam chưa vợ nữ chưa chồng, giữa thanh thiên bạch nhật, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc! Chẳng lẽ con đường này là cô mở hay sao? Đồng chí Đường, cô xen vào chuyện của người khác vừa thôi!"

"Tôi… tôi… đồng chí Tần rơi xuống nước bắt cá cho tôi, nếu không cũng không bị cô bám lấy."

Đường Ngải Du càng nói càng cảm thấy đúng: "Đương nhiên tôi phải giữ cửa cho anh ấy, xem như trả nợ anh ấy."

Kha Mỹ Ngu gật đầu, tiến lên một bước, thấy Đường Ngải Du không nhịn được giang hai tay chặn đường, thế là lùi lại một bước rồi lại tiến lên: "Ầy, vừa rồi đúng là cô đã ngăn tôi lại, nên trả hết ân tình rồi. Đây là lần thứ hai tôi tới cửa, cô không có quyền chặn đường đâu nhỉ?"

"Hay là cô có suy nghĩ lấy thân trả ơn cứu mạng, thế thì sau này ai dám xen vào chuyện của cô nữa?"

"Cô…" Đường Ngải Du vừa thẹn vừa xấu hổ.

Ông của cô ta là chủ nhiệm của một bệnh viện quân đội nào đó ở kinh đô, bị kẻ xấu hãm hại nên bị chuyển xuống đây.

Cô ta chưa từng thấy người phụ nữ nào, đặc biệt là một cô gái trẻ đẹp như vậy, lại vô lễ như Kha Mỹ Ngu!

Dù sao Đường Ngải Du cũng là một cô gái chưa chồng, bị người khác đoán trúng tim đen, không còn mặt mũi nào ở lại, dậm chân một cái rồi chạy về phòng.

"Chậc chậc." Kha Mỹ Ngu nhìn đến mức ngạc nhiên: "Bánh bao, chị nói cái gì mà cô ta không cãi lại một lời đã bỏ chạy vậy? Sức chiến đấu của cô ta quá kém?"

"Tên của em không phải bánh bao! Tên của em là Lưu Việt Hải!" Bánh bao nhỏ không hiểu, chỉ tức giận nói.

Kha Mỹ Ngu nhéo đôi má phồng lên của cậu bé, sau đó chọc chọc vào cái miệng đang chu lên: "Không thì gọi là màn thầu, màn thầu nhăn nhó. Hay là nắp chai nước tương? Cóc nhỏ?"

Bánh bao nhỏ dậm chân: "Lư Việt Hải, Lư Việt Hải, chị không hiểu sao, là Lư Việt Hải!"

"Nhóc cá rô?"

"Thôi chị gọi là bánh bao cũng được." Bánh bao nhỏ bất lực nói, gục đầu xuống.

Hai người không coi ai ra gì đứng ở cửa nói chuyện, Tần Nguyên Cửu bỗng nhiên mở cửa, mặt không thay đổi nhìn qua.

Bánh bao có chút hoảng sợ, vèo một cái chui vào sau chân Kha Mỹ Ngu, lẳng lặng nhìn trộm.

Khá lắm, vị ân nhân cứu mạng này còn đáng sợ hơn người cha đoàn trưởng có sắc mặt đen xì của mình.

Kha Mỹ Ngu nhìn trái phải, thấy khu vực xung quanh tương đối thoáng, rất có lợi cho việc rút lui.

"Đồng chí Tần, chúng tôi tới đây là để cảm tạ ân cứu mạng của anh." Cô híp mắt cười rất đáng yêu, cầm cái rổ đưa lên phía trước, vén tấm vải voan trắng ra, để lộ tóp mỡ béo ngậy rắc đường bên trên, cùng với ha quả trứng rán thơm nức xinh đẹp."

"Nếu không phải anh tới kịp thì hai chị em chúng tôi đã bị bán vào khe núi, ngày nào cũng bị trói ở trong nhà, vĩnh viễn không có tương lai xán lạn." Kha Mỹ Ngu tỏ vẻ nhớ lại rồi sợ hãi, cực kỳ chân thành nói.

Tần Nguyên Cửu không đáp lại, ngược lại bánh bao nhỏ cũng hai mắt lưng tròng đồng tình: "Chú Tần, cháu tên là Lư Việt Hải, năm nay bốn tuổi, cảm ơn chú đã cứu cháu."

Nói rồi cậu bé móc từ trên cổ ra một chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo: "Cái này tặng cho chú!"

Loading...