Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 156
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:50
Lượt xem: 45
Cái mũi nhỏ ươn ướt không nhịn được hít hít, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hộp đựng đồ ăn ngon.
Kha Mỹ Ngu chậm rãi ăn vào bụng hết miếng này đến miếng khác.
Vọng Đế Xuất sốt ruột chạy vòng quanh, nó biết rất rõ hiện thực thiếu thốn lương thực của thời đại này, sợ món cô đang cầm trong tay chỉ có một phần duy nhất mà không nhịn được tiếp tục dùng móng vuốt vạch chữ trên nền đất.
“Bà cô nhỏ ơi, cho ta nếm một miếng, cô muốn ta làm gì cũng được!”
Kha Mỹ Ngu suýt chút nữa cười phun cả ra, nhưng cô cũng thấy hơi đáng thương.
Cô lại lấy một phần ra đặt trước mặt nó, một người một thú thành kính tận hưởng mỹ vị.
Ăn một nửa, Kha Mỹ Ngu nói: “Một thần thú thượng cổ như mày sao lại bán mạng cho người khác vậy? Tao nhìn dáng vẻ của mày trông cũng không giống như có bao nhiêu thù lao, còn không bằng theo tao nữa.”
“Bà cô tao đây có thể cho mày ăn sung mặc sướng, trải nghiệm xem thế nào mới là nhân sinh, à không, là thú sinh!”
Nhắc tới chuyện này, Vọng Đế Xuất tức giận đến mức lông tóc dựng đứng hết cả lên, nó “ao ô ao ô” mà kể, nhưng một người một thú không thể hiểu ý nhau, Kha Mỹ Ngu chỉ biết tròn mắt lắc đầu tỏ vẻ cô không hiểu được.
Nhưng giây tiếp theo, Kha Mỹ Ngu liền lấy một tờ giấy và mực nước ra, ý bảo nó cứ coi móng vuốt như bút lông mà dùng.
Vọng Đế Xuất căm giận chấm mực, bắt đầu viết trăm năm sinh sống bi thảm của bản thân.
Nó vốn đứng ở trên cột đá trước cung điện, cần cù giám sát Đế Vương.
Chỉ là thời đại khác nhau thì chính sách cũng khác nhau, mấy thứ này không có trong phạm vi giám sát của nó, “bế quan toả cảng” dần đẩy vương triều xuống dốc, các thế lực mọc lên để tranh đoạt quyền thế.
Vọng Đế Xuất bôn ba vì việc này rất nhiều, nhưng tòa nhà sắp sụp, một con thú nhỏ ngây thơ như nó không thể làm bánh răng lịch sử dừng lại.
Sau khi hoàng đế cuối cùng bị ép thoái vị, Vọng Đế Xuất cũng bị ép phải nghỉ việc, vậy là những ngày tháng lang thang ở nhân gian của nó bắt đầu.
Bởi vì không có mặt ở nơi làm việc, nó bỏ lỡ tin tức, không bắt kịp lúc quay về Thiên Đình.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cô nhớ đến mấy con mèo hoang, chó hoang là biết ta thê thảm đến nhường nào!
Lúc ta gầy đến mức da bọc xương, không còn sức đi đường, có người nói sẽ cho ta ăn cơm, chỉ cần ta hấp thụ ít phúc khí trên người người khác là được, ta có thể từ chối được ư?
Chỉ tức do lúc đó ta quá ngây thơ nên mới ký thú khế thấp kém nhất với người nọ…”
Viết đến đoạn này, Vọng Đế Xuất tức giận vì sự đần độn của mình lúc đó, đầu óc chỉ có một sợi gân, chỉ quan tâm bánh màn thầu to đùng trước mặt mà ngu ngơ đem bán cả đời mình!
Móng vuốt của nó chọc thủng cả giấy.
Kha Mỹ Ngu thay bản thân vào vị trí của nó, có lẽ với tính ham mê đồ ăn ngon của chính mình, cô cũng không thể từ chối sự hấp dẫn này.
Nhưng biểu cảm của cô bỗng trở nên nghiêm túc, thú khế chính là khế ước không bình đẳng vững chắc nhất giữa người và linh thú.
Yêu cầu để ký loại khế ước này cũng rất nghiêm khắc, phải là linh thú cam tâm tình nguyện ký tên, sẵn lòng hầu hạ người này cả đời, giao sinh mạng của bản thân vào trong tay đối phương.
Nói cách khác, người nọ muốn nó sống thì nó không được phép chết, muốn nó c.h.ế.t thì nó nhất định không sống thêm được ngày nào!
Hoàn toàn không có tôn nghiêm, không có tự do, không có dân chủ, đây chính là chuyện ngu xuẩn mà Vọng Đế Xuất làm ra được!
Kha Mỹ Ngu chép miệng nói với nó: “Vậy sau này mày phải làm sao bây giờ, tiếp tục bị người ta nô dịch để làm chuyện xấu à?
Dù sau này mày có cơ hội trở lại Thiên Đình thì tội ác trên người mày cũng có thể làm mày cách cánh cửa Thiên Đình gần trong gang tấc nhưng lại chẳng thể đi vào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-156.html.]
Vọng Đế Xuất uể oải, tiếp tục vạch chữ lên giấy: “Ta có thể làm sao bây giờ, khế ước như vậy không thể giải trừ được. Sống ngày nào hay ngày đấy vậy, nếu cô thương ta thì cho ta chút thức ăn được không?”
Kha Mỹ Ngu tức đến mức bật cười: “Đã lúc này rồi mà mày vẫn còn nhớ đến ăn?”
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, Vọng Đế Xuất vì một miếng ăn mà bán chính mình, lúc này đòi đồ ăn với cô cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Kha Mỹ Ngu hơi hiểu được sự bất đắc dĩ của trùm phản diện đối với cô.
Đúng là cho đến giờ đều không có cách nào để giải quyết thú khế, bởi vì lúc ký khế ước cũng đã hạn chế cả việc giải trừ khế ước.
Nếu chủ nhân chết, vậy thì linh thú cũng không thể sống một mình.
“Thật ra…” Vọng Đế Xuất thấy sắc mặt cô không được tốt nên cẩn thận viết lên giấy: “Ta không hại người khác.
Đúng là ta cắn nuốt phúc khí của người khác rồi chuyển đến trên người Du Diệc Minh, cũng gần như khiến ba đời sau của nhà họ Quý khó có ngày ra mặt. Nhưng nhà bọn họ ít con nỗi dõi cũng có quan hệ nhất định với phúc khí, lại càng là do Du Diệc Minh hạ cổ cho họ!”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, bản thân cô mặc định rằng ấn tượng ban đầu là đúng, cho rằng vì không có nhiều phúc khí nên duyên con nối dõi của nhà họ Quý mới mỏng manh.
Cô cũng không kiểm tra sức khỏe cho từng người.
Từ lúc Kha Mỹ Ngu đến dị thế nhìn trông hòa bình yên ổn này, cô cũng tiếp xúc với không ít chuyện lật đổ nhận thức của người khác, thậm chí còn hơn cả tận thế.
Đầu tiên là cô xuyên đến một quyển sách, sau đó có được không gian, truyền thừa, trói định hệ thống nhiệm vụ, mở cửa hàng, gặp chị dâu họ là hồ tiên, Đông Nhị Mạch bị người khác hạ tuyệt tử chú.
Hiện giờ cô lại gặp phải thần thú, còn có người biết cổ thuật!
“Rốt cuộc lai lịch của tên Du Diệc Minh này là gì thế?” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc hỏi.
Lần này đến phiên Vọng Đế Xuất chậm rì rì l.i.ế.m láp móng vuốt, một bên móng vuốt khác viết trên giấy: “Một câu hỏi một khay thịt!
Ta và cô không thân thiết, nếu không phải ta nể tình đồ ăn thì cô nghĩ ta sẽ đào tim đào phổi với cô chắc?”
Kha Mỹ Ngu cười khẩy, cầm giấy lên rồi quay người đi về.
Vọng Đế Xuất sửng sốt, vội vàng quay chân đuổi theo, nó kêu khẽ như đang cố ý cầu hòa, còn thường nhảy dựng lên để gia tăng cảm giác tồn tại.
Kha Mỹ Ngu không để ý đến nó, cô vào không gian xem xét tài liệu liên quan đến vấn đề khế ước.
Trên đó chỉ viết cách ký kết thú khế, cũng không có cách để giải trừ.
Thời gian còn có thể chảy ngược thì dưới bầu trời này có gì là không thể?
Cô nhìn đi nhìn lại những khế ước và cách giải trừ khác, ý muốn tìm được nguyên lý rồi mới tính cách giải quyết.
Kha Mỹ Ngu đi rất nhanh, nhưng lúc trước cô bay nhảy suốt một đường để đến đây, vậy nên lúc cô vào thôn chỉ mất hai mươi phút, đầu óc lại ở trong không gian hơn ba tiếng đồng hồ.
Vọng Đế Xuất đi theo cô cả một đường, không ngừng bán thảm kêu “ô ô”.
Đột nhiên, Kha Mỹ Ngu dừng lại, trên đời này không có chuyện hoàn toàn bất bình đẳng xảy ra, luôn có những sự bình đẳng mọi người không nhìn thấy đang hiện hữu, đó chính là chỗ của đại đạo vĩnh hằng!
Thú khế ngang ngược đến như vậy, nhìn có vẻ như con người hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế với linh thú, nhưng với tinh thần lực cao thấp của một người mà số lượng linh thú người đó ký kết cũng ở một mức nhất định.
Kha Mỹ Ngu tin rằng trên đời này có rất nhiều chuyện bản thân thấy mới mẻ, kỳ lạ.
Vọng Đế Xuất là thần thú thượng cổ, nhìn có vẻ hi hữu, nhưng nó cũng mới chỉ trải qua mấy trăm năm lịch sử.
Ngoài nó ra, nhất định sẽ còn có rất nhiều linh thú lợi hại khiến người nọ muốn khế ước.