Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:51:35
Lượt xem: 35
Đúng lúc gần đây Kha Mỹ Ngu nghĩ ra một cách, vừa có thể không bị giới hạn linh lực tích trữ của mình khi đối đầu với địch, lại có thể đề cao hiệu quả tu luyện.
Lúc tận thế, rất nhiều dị năng giả vì để đề cao năng lực mà mỗi lần lợi dụng dị năng, họ đều sẽ ép cho dị năng trong cơ thể mình ra hết sạch.
Cảm giác này rất đau đớn, giống như người đã quen với sức nâng của nước, đột nhiên lại nổi lên mặt nước rồi phải chịu sự đè ép và cảm giác nặng nề như nghìn cân đè vào người.
Lặp đi lặp lại như thế, năng lực của dị năng giả sẽ vững bước tăng lên.
Từ khi có cảm giác phải gấp rút tu luyện, Kha Mỹ Ngu cũng dùng phương pháp này, mỗi lần chế bùa, luyện phép thuật, cô đều rút cạn linh lực trong cơ thể mình.
Có lần vẽ bùa gọi mưa, cô đột nhiên nghĩ tới những loại bùa dạng này còn có bùa sấm sét, bùa lửa, bùa đất, bùa nước,... có thể tạm thời khóa các loại hình thái vận động của nguyên tố, vậy tại sao không thể phong ấn linh lực?
Thực ra loại bùa đó có tồn tại, ví dụ như bùa có thể phong ấn tất cả linh lực trong người mình, đợi khi gặp được kẻ địch, uy lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng sáu cũng không nhỏ, có thể khiến tu sĩ Trúc Cơ kỳ sơ kỳ kiêng kỵ.
Tuy nhiên linh lực này có thể làm thành đạn pháo, mũi tên để công kích hoặc khiên, chuông phòng ngự đều được, giống như lột lớp lông dê dày lột từ trên người con dê xuống, phần vô dụng và hữu dụng đều có cả.
Nhưng nếu như lấy lông nhung từ trên người con dê xuống thì có thể dệt sợi làm quần áo, chăn đệm, vậy tại sao cô không thể tích trữ linh lực như những sợi tơ, khi cần thì lấy ra dùng?
Có suy nghĩ như thế, ngày nào Kha Mỹ Ngu cũng dùng một phần tư thời gian không ngừng thử nghiệm và thao tác.
Tháng trước, cuối cùng cô cũng có đột phá rồi.
Linh lực có thể tích trữ theo kiểu xe tơ, có lẽ nói nó cũng thuộc về một loại hình bùa chú tương tự như túi càn khôn, nhét vào thứ gì thì lấy ra thứ đó.
Chỉ là linh lực ở hình thái sợi tơ không ổn định, dễ bị rối, vì thế cô mô phỏng theo cách cất sợi bông, mài linh thạch thành từng ống chỉ, sau đó lại đưa các loại linh lực với phẩm chất khác nhau vào để tích trữ!
Giữa linh lực có thể nối tiếp nhau không có khe hở, do đó cô có thể chia ra nhiều lần, quấn đầy từng ống cuộn.
Bây giờ cô giống con chuột hamster, bản năng trữ đồ ăn bùng nổ, cô đã tích trữ được số cuộn từ Luyện Khí kỳ cấp bốn đến Kết Đan kỳ cấp sáu, số lượng mỗi loại đều không ít.
Kha Mỹ Ngu trực tiếp hóa thân thành máy khâu hình người, cô dùng ý thức vững vàng chỉ đạo sợi linh lực phù hợp xếp vào lá bài từng chút một.
Dù sao cũng là bùa mà tu sĩ Kết Đan kỳ mới vẽ ra, Kha Mỹ Ngu chỉ gia công được nửa thành phẩm thôi nhưng vẫn phải nghiến răng đến run rẩy, kiên trì vẽ nốt điểm cuối cùng xong, cô mồ hôi như tắm, kiệt sức xụi lơ ra đất.
Trong lúc này trong lòng cô không tràn ngập cảm giác thành tựu, mà là nỗi cảm thán rằng bản thân cô vẫn còn quá yếu ớt!
Lá bùa này có thời gian duy trì khá tốt, dán lên người có thể kéo dài cả năm, cũng coi như không phí công cô bị giày vò như thế.
Kha Mỹ Ngu dùng Tử Linh mễ với vài linh thảo có thuộc tính ôn hòa để hầm, lại thêm đan dược có hiệu quả bổ sung linh lực tốt. Linh lực trong cơ thể cô vốn chỉ có tác dụng dẫn dắt nên tiêu hao không nhiều, một viên đan dược là đủ để linh lực sung mãn lại.
Nhưng cả người Kha Mỹ Ngu vẫn có cảm giác sức cùng lực kiệt, đây là bởi vì thần thức bị cạn.
Thời gian tu luyện và khôi phục thần thức rất chậm, Kha Mỹ Ngu chỉ có thể tiếp tục nằm như xác chết.
May mà thời gian trong không gian với thế giới bên ngoài có chênh lệch không nhỏ, lúc mọi người từ trên trấn về, cuối cùng Kha Mỹ Ngu cũng giãy dụa bò lên, mặt mày tái nhợt, cả người uể oải.
Cô vô cùng hiếu kỳ về Vọng Đế Xuất, nếu như cô bỏ lỡ cơ hội danh chính ngôn thuận để được tới nhà cô lần này, về sau nhiều chuyện hơn, việc này sẽ cứ thế bị trì hoãn.
Không nhìn thấy Vọng Đế Xuất, không hiểu về tình hình vận khí nhà họ Quý bị cướp đoạt, Kha Mỹ Ngu bất an trong lòng.
Thế là cô trang điểm kiểu hoa đào cho mình để cả người thoạt nhìn có tinh thần hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-147.html.]
Đợi cô thay quần áo, khoác chiếc áo khoác dày dặn màu xanh quân đội bên ngoài xong, cả người như co lại giống đứa trẻ, cô xách túi lớn, hưng phấn lao về nhà tổ.
Tần Nguyên Cửu vừa bận rộn làm việc xong, nhớ tới việc mình phải đích thân đưa cô tới xã Hà An, anh nhìn tình hình xung quanh rồi quay về.
Thấy vẻ ngoài xinh đẹp của cô, Tần Nguyên Cửu nhướng mày, cười lạnh: “Ồ, đồng chí Kha Mỹ Ngu, em vẽ mày, trang điểm tinh tế, xinh xắn thế này để đến thăm họ hàng thật sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không phải đi xem mắt đấy chứ?
Kha Mỹ Ngu vì sức mạnh tinh thần cạn kiệt khiến cả người lâng lâng, tư thế đi đường cũng không vững lại càng giống hoa đào đón nắng mặt trời.
Từ sau khi được Tần Nguyên Cửu dốc lòng dốc dạ ra bày tỏ, lá gan Kha Mỹ Ngu lớn hơn nhiều, cô nghiễm nhiên xem tất cả lời nói, biểu cảm, hành động của anh là tình yêu, quan tâm và khen ngợi mình.
Đánh là thương, mắng là yêu, không đánh không mắng là thương yêu!
Nghe thấy lời khen của anh, Kha Mỹ Ngu cười rồi gật đầu: “Vâng ạ, em cũng cảm thấy mình rất đẹp!”
Cô gái xinh đẹp mang theo vẻ yếu ớt, yêu kiều càng khiến người ta muốn thôi mà không được nhỉ?
Tần Nguyên Cửu bước lên, nhéo má cô chẳng hề khách sáo: “Nói em ngốc, em lại còn giận cơ?
Mau đi rửa mặt đi, rửa sạch sẽ rồi ngồi lên xe, tránh cho em bị người ta xem là người họ Quý, có đi không có về!”
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, ngây ngốc xoa mặt mình.
Kỹ thuật trang điểm đời sau rất lợi hại, nhất là con gái Hạ Hoa được thế giới xưng là thuật đổi mặt.
Cô có thể trang điểm mình thành dáng vẻ “mặt mộc” nhưng tinh thần cô không tốt lắm, mặt mộc như thế không thể cứu nổi tinh thần cạn kiệt của cô, thế nên cô mới vẽ cho đuôi mắt hồng hơn chút, kẻ mắt cũng rõ ràng hơn.
“Rõ ràng thế sao?” Kha Mỹ Ngu lấy cái gương nhỏ trong túi ra, lưu luyến nhìn lớp hóa trang yêu tinh hoa đào hoàn mỹ vừa thanh thuần thoát tục của mình.
Nếu như không phải thời đại không cho phép, cô còn muốn dán hoa điền trên trán nữa.
“Tràn đầy yêu khí, em thấy sao?” Tần Nguyên Cửu thuận tay nhận lấy hai cái túi trong tay cô.
Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng sau đó vẫn bị sức nặng của hai cái túi làm cho kinh ngạc.
Nếu không phải thể chất anh khá tốt, e là xách một túi thôi cũng chật vật.
Kha Mỹ Ngu thưởng thức dung mạo mình xong, sau đó đau lòng bỏ gương xuống, lao về phía nhà tổ.
Quả nhiên người nhà cô đều kinh ngạc đến hít sâu một hơi, sau khi ngắm nghía xong, mọi người bảo cô mau đi gỡ lớp trang điểm xuống.
Họ sợ cô cứ thế mà đi sẽ gọi về một đám con rể muốn sống muốn c.h.ế.t cho nhà họ Kha.
Thấy mọi người đều có phản ứng lớn như thế, cô chỉ có thể dùng nước ấm mà Tần Nguyên Cửu đã pha sẵn, lau lớp trang điểm tốn mất hai tiếng của mình đi.
Kha Mỹ Ngu dùng xà phòng rửa mặt, để đạt được hiệu quả tẩy trang, cô chà nhẹ khiến khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn của mình đỏ bừng, rực sáng.
Sau khi lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với bà nội Kha, mẹ Kha rưng rưng nước mắt, thì Kha Mỹ Ngu ngồi trên máy kéo, vừa mỉm cười vừa vẫy tay với bọn họ.
Người vừa rời đi, mẹ Kha không nhịn được che miệng: “Haizz từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ con bé xa con lâu như thế.
Ngay từ khi con bé học cấp hai, các anh trai của nó đã thay phiên nhau lên công xã đưa đón nó.
Chờ qua năm mới, con bé phải lên thành phố học tập, chỉ chợt nghĩ đến việc con bé rời đi ba bốn tháng, lòng con lại quặn thắt!”