Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:24
Lượt xem: 50
Mẹ Kha nhíu mày: “Hai người họ đúng là càng sống càng hồ đồ. Có khi chúng ta tới cửa nhà ông ta phân tích người ta còn tưởng chúng ta ngứa mắt nhà họ. Ước gì có thể cầm chổi đuổi chúng ta đi.”
“Em dâu tư à, người ta đã giấu uống hết thuốc nửa tháng nay rồi, chúng ta đi nói cũng trễ rồi.”
Kha Mỹ Ngu thở dài, thật ra cô cũng có cảm giác giống mẹ.
Hai vợ chồng chú hai hồ đồ rồi, cũng đừng nên để đứa con trong bụng chịu tội.
Có điều Kha Mỹ Ngu cũng không có muốn nhúng tay chút nào, họa phúc ở đời khó mà lường trước được.
Đứa trẻ này có sống được hay không cũng là do số trời, không chừng nó không chịu nổi sự giày vò của cha mẹ, sẽ sớm thấy được cách làm người ở thế gian thôi? Nếu cô nhúng tay, có thể sẽ tạo thêm một người cơ thể yếu ớt trên cõi đời này.
Nếu nó có thể kiên cường sống sót qua thuốc đổi thai của lang băm kê, chắc cũng có số mệnh của mình rồi.
Dù sao lúc Kha Mỹ Ngu biết chuyện hơi trễ, hậu quả của thuốc đổi thai khó mà chuyển dời, nước linh tuyền cũng không phải vạn năng.
Mẹ Kha cũng khẽ thở dài: “Em hy vọng đứa trẻ kia không bị ảnh hưởng gì nhiều.”
Cô cả Kha nhún vai: “Đây là chuyện của người ta, chúng ta không thể nào quản được.”
Lúc ăn cơm, hai bà cô nhà họ Kha lần lượt ngồi bên cạnh Kha Mỹ Ngu, trìu mến nhìn cô vùi đầu ăn liên tục như bé heo.
Trước khi lấy chồng, hai người rất yêu thương Kha Mỹ Ngu, nhất là cô út Kha.
“Ngu Bảo Nhi của chúng ta đúng là một đứa trẻ có phúc, sau này trở thành sinh viên rồi, tốt nghiệp xong tổ chức sẽ sắp xếp việc cho, cả đời này không lo ăn mặc!”
Kha Mỹ Ngu cười cười, bưng bát ăn tiếp.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt mấy đứa đã lập gia đình rồi. Sau này mấy đứa đi học ở tỉnh thành, hai cô cháu chúng ta một năm cũng không gặp được mấy lần.”
“Cô út, cô nói gì thế. Người ta nghe còn tưởng hai nhà chúng ta xa lắm ấy. Nếu như cô nhớ chúng cháu thì gọi điện hoặc là nhờ người gửi thư là được. Chúng cháu đi thăm cô hoặc đón cô tới cũng được mà.
Bây giờ giao thông phát triển rồi, xa lắm cũng chỉ vài ngày thôi.”
Kha Mỹ Ngu bỏ bát đũa xuống, rất nghiêm túc nói.
“Được được được, đây là ngày vui, là cô út không biết nói chuyện. Sao nào, nhân mấy ngày trước Tết tới chỗ nhà cô út ở vài ngày nhé?” Lần nào cô út tới cũng nói những lời này.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ đúng là đi theo mấy lần.
Có điều sau khi nguyên chủ lớn lên, cô gái trẻ yếu ớt, không muốn đi xa như thế. Luôn ra sức từ chối đi làm khách nông thôn như trước, làm cho cô út rất buồn.
Lần này Kha Mỹ Ngu gật đầu trả lời.
Cô út chuẩn bị cả sọt lời khuyên cho cô, lúc này vừa mới nói chữ đầu thì đã có được câu trả lời làm mình hài lòng, thoáng chốc không thích ứng kịp: “Ngu Bảo Nhi, cháu đồng ý đúng không? Không được đổi ý đâu có, hai cô cháu chúng ta phải chơi ở nông thôn mấy ngày cho đã!”
“Đương nhiên, cô út, cháu có bao giờ nuốt lời đâu?”
Đúng lúc Kha Mỹ Ngu muốn đi xem thử rốt cuộc ai có bản lĩnh tới mức điều khiển được Hống, một trong thần thú thượng cổ thế này!
Mà hình dáng của Hống là gì thế.
Mới ra khỏi nhà tổ, Tần Nguyên Cửu đã nói: “Mấy ngày nay mệt rồi, anh cũng muốn thả lỏng một chút. Tạm thời đi chung với em tới trấn lân cận làm khách.”
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Người nhà của cô út em cũng nhiều lắm. Một mình em đi thì có thể ngủ chung một giường với cô út. Mà chú em phải đi ngủ nhờ ở nhà người khác. Nếu anh tới chẳng phải đuổi hai người già ra ngoài hay sao?”
“Em biết là anh rất quấn em. Có điều em đi qua trấn bên cạnh chơi vài ngày là về mà. Anh ngoan ngoãn ở nhà đưa mấy anh của em đi huấn luyện và học tập đi. Hơn nữa lò gạch cũng cần anh xem chừng mà. Ngoan, lần sau sẽ dẫn anh đi!”
Nói xong, cô cười vỗ vỗ vai anh, trong mắt lại khó nén được sự vui vẻ.
Cuối cùng có thể tạm thời thoát khỏi trùm phản diện rồi. Cô giống như là ngựa hoang thoát cương vậy, trong lòng rất kích động và hưng phấn, sao mà dẫn anh đi được?
Tần Nguyên Cửu nhíu mày: “Anh nghi ngờ nghiêm trọng do em muốn trốn học nên mới đi làm khách ở trấn lân cận!”
Lời nói của anh đúng là đoán được một trong số những nguyên nhân.
Kha Mỹ Ngu nghiêm mặt: “Đồng chí Tần, sao anh có thể nghĩ em như thế được? Rõ ràng em hiểu được tầm quan trọng của thi mà, chắc chắn sẽ không thả lỏng chút nào đâu, chắc chắn có thể thi được thành tích xuất sắc đậu được ngành mình thích!
Lần này em cũng định mang sách giáo khoa theo mà, chắc chắn sẽ không lười biếng!”
Tần Nguyên Cửu híp mắt nhìn cô vài giây, gật đầu trông rất dễ nói chuyện: “Được, anh biết rồi.”
Kha Mỹ Ngu le lưỡi ở sau lưng anh, đúng là thầy chủ nhiệm Tần.
Có điều cô đếm ngày tháng bằng tay, sắp vào tháng chạp rồi, các công xã lân cận sẽ tổ chức lên núi đi săn với thôn dân.
Một là vì để cho mọi người trải qua một năm đầy đủ sung túc, trong bụng có thêm ít mỡ. Chuẩn bị cho cày bừa mùa xuân vào năm sau.
Hai là họ cũng sợ heo rừng tràn lan, vì thiếu thốn thức ăn xuống núi chà đạp đất đai, làm hại mọi người.
Đúng là cũng chỉ khoảng thời gian này, cho dù Kha Mỹ Ngu đã thu hoạch mấy bầy heo rừng trước đó rồi.
Cô vẫn bận tâm chuyện trong tiểu thuyết xảy ra thật thì thế nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gần đây công việc đào kênh đã tới hồi kết, rất nhanh thôi kênh nước của các thôn sẽ thông với nhau, đợi đến vụ xuân, đập nước mở cống, tất cả con kênh đều có nguồn nước dồi dào, có thể giảm bớt một nửa công sức tưới tiêu đồng ruộng cho mọi người.
Con người mà rảnh rỗi thì sẽ tìm việc để làm.
Kha Mỹ Ngu quay đầu nhìn Tần Nguyên Cửu, không nhịn được nói: “Mùa đông sơn thôn chúng ta đều tổ chức đi săn, lấy xã làm đơn vị chấp hành, không biết năm nay có tổ chức không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-145.html.]
Thôn chúng ta liệu có nhận được nhiệm vụ săn hai đàn lợn rừng không nhỉ?’
Tần Nguyên Cửu đưa tay nắm tay cô, trong cơ thể cô gái nhỏ có linh khí chuyển động, bàn tay ấm áp, mềm mại, một năm bốn mùa đều duy trì nhiệt độ này.
“Em lo người nhà chúng ta sẽ bị điều đi săn sao?”
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Mặc dù lúc trước cha em đều dẫn theo mấy anh trai em tham gia nhưng không biết tại sao lần này em hơi nóng ruột.”
“Yên tâm đi, tài nghệ của mấy anh trai em đều tiến bộ rất nhanh, hơn nữa thực lực của cha cũng tăng gấp ngày xưa tới hai lần, mặc dù không thể đối đầu chính diện với mãnh thú nhưng vẫn có khả năng giữ mạng.”
“Nếu em vẫn còn chưa yên tâm thì có thể phối một ít thuốc để mọi người mang theo bên mình, anh cũng sẽ làm cho mọi người một ít vũ khí nhỏ.” Tần Nguyên Cửu thản nhiên nói.
Kha Mỹ Ngu gật đầu: “Anh Cửu, anh phải chế tạo ra vũ khí có thể đối phó được với hổ đấy!”
Tần Nguyên Cửu thong dong nhìn cô, cười rồi gật đầu: “Được, em yên tâm đi. Cứ đến trấn Thư Lương chơi vui vẻ, làm xong việc rồi anh sẽ đi đón em.”
Nghe anh nói thế, Kha Mỹ Ngu lại thấy hơi không nỡ.
Sau khi trọng sinh cô cứ loanh quanh ở cái chỗ nhỏ như lòng bàn tay này, lên thị trấn hay tỉnh thành, cô đều đi theo trùm phản diện.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi khác thăm họ hàng.
Nghĩ tới hàng ngày bản thân không thể kiếm năm trăm điểm hòa bình nữa, không được uống trà sữa thoải mái, niềm vui và nỗi kích động vừa rồi đều giảm sút.
Cô hơi cúi đầu, lộ ra vẻ không nỡ và lạc lõng kéo kéo góc áo anh.
Cô đã tra rồi, nhiệm vụ nhà họ Lý hoàn thành, phá bỏ lời đồn để người hướng thiện sáu kiếp là Lý Quyên Mai tìm được đối tượng phó thác, thu hoạch về một ngàn điểm hòa bình, ngoài ra còn có được quà người hướng thiện tặng tỏ lòng cảm kích, tổng cộng vừa tròn mười nghìn điểm hòa bình!
Trong lòng Kha Mỹ Ngu lập tức vui vẻ rạng rỡ, khí thế hào hùng cũng tuôn trào, cô có cảm giác sung sướng như vừa nhận được lương, không kịp đợi mà phải mang đi tiêu sạch.
Gì mà không nỡ, gì mà lạc lõng chứ, tất cả đều không tồn tại.
Cô còn dặn dò anh: “Vậy, vậy anh đi đón em sớm chút nhé, bảy ngày, à không, mười ngày, mười ngày sau có được không?”
Khóe miệng Tần Nguyên Cửu giật giật, khóe mắt liếc nhìn người nào đó cười miệng ngoác tới tận mang tai, cô phải vui đến thế nào chứ?
Lẽ nào anh có hiểu lầm về hàm nghĩa của từ sớm này rồi sao?
“Ồ, anh cũng không vội đi đón em, chỉ là em chắc chắn mình có thể ở nhà chú lâu như thế sao? Không sợ ăn cho nhà người ta sạt nghiệp à?”
Kha Mỹ Ngu trợn mắt: “Em, em thì ăn được bao nhiêu, nói như kiểu trừ ăn ra em chẳng biết gì hết vậy.”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Được rồi, em đến nhà cô đi, anh, ông Tiết, bà Triệu cũng không cần phải nấu cơm, trực tiếp tới nhà tổ ăn chùa. Dựa theo tính cách của mẹ, chắc chắn mẹ sẽ thương xót cho anh bị vợ bỏ lại, rồi nghĩ cách làm đồ ăn ngon bù cho anh.
Anh phải nghĩ xem ăn cái gì đây...”
Kha Mỹ Ngu nhớ tới tay nghề của mẹ mình rất tốt, mấy ngày tiếp theo ở trấn bên, cô sẽ bị tổn thất bao nhiêu đồ ngon đây!
Mặt vừa lộ vẻ ủ rũ, Kha Mỹ Ngu đã lắc đầu, tức giận, hậm hự đi trước.
Đồ xấu xa, thế mà còn biết lấy đồ ăn ra mê hoặc cô!
Thế nhưng bản thân vẫn còn ngây thơ, cắn câu mất rồi.
Không biết vì sao tối đó Kha Mỹ Ngu lại nằm mơ.
Cô mở mắt ra, phát hiện mình bị trói tay trói chân, miệng cũng bị dán băng dính, đang ngồi trong xe tải, lắc lư nghiêng ngả.
Kha Mỹ Ngu trong mộng chỉ là cô gái bình thường, cùng lắm là hơi có sức khỏe và năm giác quan tương đối mẫn cảm.
Xe lái vun vút, trong buồng lái không ai nói chuyện, thỉnh thoảng truyền tới tiếng bật lửa xoành xoạch và tiếng ho khù khụ của người đàn ông sặc khói thuốc.
Khi mắt thích ứng với bóng tối, Kha Mỹ Ngu mượn ánh sáng xuyên qua kẽ hở để dò xét xung quanh.
Bên cạnh cô có không ít đứa nhỏ hôn mê nhắm mắt nằm dưới sàn xe, tuổi của chúng không lớn lắm, đứa lớn nhất chưa quá mười tuổi, đứa nhỏ thậm chí mới bốn, năm tuổi!
Ứng Yến đang ngồi đối diện nhìn cô với đôi mắt đen như mực.
Kha Mỹ Ngu cười, mắt cong thành vầng trăng non, gật đầu chào hỏi anh.
Ứng Yến quay đầu đi, nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở, vẻ mặt lạnh lùng như không nhận ra cô.
Cô hơi thắc mắc, cơ thể uốn éo như con sâu, xích lại gần anh, cuối cùng sau năm phút nỗ lực, Kha Mỹ Ngu thoải mái tựa vào thành xe, ngoẹo đầu, lười biếng gối lên vai chàng trai nhỏ.
Cả người Ứng Yến cứng lại, quay đầu qua nhìn vào đôi mắt đầy ý cười không chút phòng bị nào.
Ai có thể từ chối sự ấm áp từ mặt trời nhỏ?
Anh hơi thở dài, khuôn mặt bánh bao nho nhỏ tỏ vẻ bất đắc dĩ, sự u ám quanh năm trên mặt biến mất không thấy đâu nữa.
Biết bản thân chỉ xuất hiện trong giấc mơ cô, Ứng Yến rối rắm rất lâu, ngoại trừ chấp nhận một cách không cam lòng, anh không thể làm gì khác được, anh chỉ có thể không ngừng học tập để bản thân trở nên mạnh mẽ, ứng phó, ứng phó với tận thế mà cô nói đến, xây dựng một xã hội không tưởng vì cô!
Rốt cuộc vẫn là bất mãn vì cô tùy ý xuất hiện rồi lại không chào hỏi mà biến mất, Ứng Yến không nhịn được cứ thấy cô là phải cáu trước đã.
Chưa được bao lâu, trong lòng anh lại bị niềm vui bao phủ.
Ứng Yến dứt khoát cởi dây trói của mình ra, kéo băng dính trên miệng xuống, sau đó cúi đầu, nới lỏng dây cho Kha Mỹ Ngu.
Đợi khi miệng được giải phóng, cô lập tức ghé vào tai anh, hiếu kỳ hỏi: “Ứng Yến nhỏ, anh còn biết cả thủ đoạn chạy trốn sao? Sao vừa rồi anh không cởi ra? Ở đây đã là rừng núi hoang vu rồi, anh chạy đường nào được?”