Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:29:13
Lượt xem: 43
Sân nhà họ Kha không nhỏ nhưng khách khứa hôm nay đến nhiều quá, theo lý mà nói hôn lễ không nên làm lớn nhưng trưởng thôn với thôn dân đều nể mặt nhà họ Kha, trực tiếp nói với bên ngoài hôm nay g.i.ế.c lợn ăn, muốn không náo nhiệt cũng khó.
Bếp nhà bác cả, bác ba, ông cụ với nhà chú tư đều bị chưng dụng, thế mà vẫn không đủ, Kha Mỹ Ngu cùng mấy chị dâu ở nhà chuẩn bị đồ ngọt mà bữa tiệc cần dùng tới.
“Cô dâu tới rồi!”
Tiếng bánh pháo đùng đoàng đẩy không khí náo nhiệt của cả thôn Lạc Phượng lên cao.
Thôn dân nhao nhao ra cửa thôn đón.
Kha Mỹ Ngu giúp đỡ chỉ là nói suông, ngoại trừ chỉ huy các chị dâu làm thế nào ra, cô không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, lúc này tai cô khẽ động, nói với các chị dâu mấy câu rồi kéo chị dâu họ đang rảnh rỗi giống mình đi hóng chuyện.
Đường thôn khá nhỏ, người ra người vào cũng không tiện, nên máy kéo dừng lại ở cửa thôn.
Tối qua Kha Mỹ Ngu không quên chăm chỉ vào không gian làm việc, năng lượng tích lũy được từ đồ ăn ngày hôm trước đã cạn sạch, vừa mở mắt ra cô đã cảm nhận được dạ dày đói đến co rút lại.
Thế là cô đã không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, giống như lạc đà tích trữ.
Lúc này cô đi xem chuyện vui, còn không quên mang theo cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt của mình, cô nhét cho chị dâu họ một ít khoai lang nướng thơm dẻo, bản thân cô cầm một củ, đứng nhón chân trong gió lạnh hóng hớt.
Đào Vũ Sương thoải mái nhận lấy, bóc lớp vỏ ra, cô ấy cắn một miếng rồi thỏa mãn híp đôi mắt hồ ly lại, không nhịn được cảm động kêu lên: “Ngu Bảo Nhi, sao em lại không phải đàn ông chứ?
Nếu em mà là đàn ông, dù chị phải làm gái đểu cũng sẽ khóc lóc đòi được gả cho em!”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: “Này, chị không biết sao, em ỷ lại đồng chí Tần nhà em lắm đó, đừng nhắc tới chuyện này làm gì.
Còn nữa chị dâu họ, anh họ em đối xử với chị tốt như thế, chị đừng vì miếng ăn mà chạy đi với người đàn ông khác nhé, nếu không em không để yên đâu.”
Đào Vũ Sương hầm hừ: “Chị dễ lừa như thế sao? Chị năm trăm tuổi rồi, nếu không phải anh họ em ngốc nghếch dễ lừa, chị còn lâu mới gả cho anh ấy.”
Kha Mỹ Ngu mím môi cười, rốt cuộc là ai ăn ai còn chưa biết được đâu.
Hai người ôm khoai lang gặm, vừa hóng chuyện vừa thì thầm thủ thỉ.
Nhà họ Kha lái sáu chiếc xe kéo mới toanh được dán hoa đỏ đi đón dâu, khí thế kia là độc nhất trong cả trấn Hóa Nguyên này, cũng khiến cho nhà họ Lý thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều đang xem trò cười của nhà họ Lý.
Ai ai cũng nói Lý Quyên Mai mắt cao hơn đầu, không nhìn trúng con trai nhà ai nhưng bọn họ ai cũng cảm thấy là vì nhà họ Lý ít con ít cháu nên Lý Quyên Mai cũng không đắt chồng.
Cô ấy đã mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng.
Bây giờ phải lập gia đình nhưng cô ấy không nói gả xuống huyện, thị trấn hay tỉnh thành, mà ngược lại đi gả về thôn Lạc Phượng của xã Hồng Tinh xa xôi hẻo lánh thuộc trấn Hóa Nguyên!
Ha, bọn họ còn không biết cái thói xấu của người dân quê sao?
Người trong thôn thích nhất là thể hiện, làm chuyện vượt qua khả năng của mình.
Mấy ngày trước, chuyện thôn Lạc Phượng lấy thịt lợn đổi được năm, sáu cái máy kéo đã được lan truyền khắp cả tỉnh, nhưng ai biết được chân tướng là gì?
Người trong đại viện thảo luận nửa ngày vẫn quyết định ngồi xe kéo đi đưa dâu tiện thể xem xét tình hình.
Thịt lợn rừng đâu dễ săn, có thể đổi được bao nhiêu cái máy kéo chứ, trong tay thôn dân còn thừa lại được bao nhiêu đây?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-137.html.]
Bọn họ đều hùng hồn hẳn lên, có vài người đã nghe ngóng rồi, thôn Lạc Phượng có sáu, bảy mươi hộ dân, người người nhà nhà đều góp vào hai cân thịt, vậy thì phải có đến hơn trăm cân thịt!
Làm gì có nhà nào trong trấn Hóa Nguyên tổ chức hôn lễ mà nỡ lấy ra nhiều thịt như thế?
Còn sáu cái xe kéo, ngoại trừ bạn bè thân thích nhà họ Lý ra, còn có cả hàng xóm láng giềng, thậm chí người không liên quan cũng nhân cơ hội đi chung vào đó.
Xe kéo vừa đến cửa thôn, đám trẻ lập tức gào lên vang dội, hai cuộn pháo nổ kêu vọng trời đất, giấy đỏ b.ắ.n lung tung giống như hoa rơi diễm lệ, khiến cho mùa đông lạnh lẽo, tiêu điều thêm rực rỡ, vui tươi!
Hai con bò trong thôn cũng được người nhà họ Kha dùng nước ấm kỳ cọ vài lượt, thậm chí còn xịt nước hoa.
Bọn chúng ngoan ngoãn đội hoa đỏ, kêu bò bò, trên lưng còn được lót đệm xinh đẹp.
Chú rể giữa đám người hô lên rồi ôm cô dâu từ trên xe kéo xuống, đặt trên lưng bò, trong tiếng lục lạc kêu lanh lảnh, anh ấy dắt bò về nhà.
Một con bò khác chở hai vợ chồng nhà họ Lý, cũng được Lý Quốc Thắng dắt theo sau.
Mặc dù không khí hanh khô, lâu rồi trời không đổ mưa nhưng thôn dân đã xếp hàng hắt nước ra đến cửa thôn từ sớm.
Bất kể là thùng gỗ gánh trên vai hay xách trên tay, nước đều sẽ rơi xuống theo bước chân của đoàn người rồi ngưng kết thành băng phủ trên mặt đất.
Đoàn người rất đông, băng bị đạp vỡ, mặt đất cũng trở nên lầy lội, trơn trượt.
Thôn dân biết lúc đi phải cẩn thận, phải đi thật vững.
Nhưng người thành phố không biết những chuyện đó, họ vừa ngoái đầu nhìn những căn nhà vách đất mái rơm trong thôn Lạc Phượng, vừa che mũi ghét bỏ, thì thầm bàn tán: “Nhà họ Lý nghĩ gì vậy, sao lại đi tìm con rể ở đây?”
“Có lẽ là cảm thấy con gái không dễ lấy chồng nên mới hạ mình, tốt xấu gì con rể cũng là sinh viên đại học trên tỉnh, sau này cũng dễ bắt chẹt...”
“Ha, lần trước tôi thấy cha mẹ chồng Quyên Mai cũng khá lịch sự nhưng mấy người nhìn cái thôn Lạc Phượng này xem, chỗ này có giống nơi có thể nuôi dưỡng ra ông bà trung niên có khí chất như thế không? Không biết còn tưởng rằng là ông, bà địa chủ nữa đấy.”
“Haizz, ai nói không phải đâu, người trong thôn sĩ diện, không ít lần làm ra chuyện quá sức mình khiến người ta buồn cười chết. Trong túi tôi còn có mười đồng, có vẻ không cần dùng đến rồi!”
Mặc dù tiếng họ nói rất nhỏ nhưng lại cố ý để thôn dân cách đó không xa nghe thấy, họ lấy điều này để làm nổi bật cảm giác hơn người của mình.
Thôn dân tức lắm, họ nắm chặt tay, chỉ sợ không khống chế được lao lên đ.ấ.m cho mấy cái.
Xả giận thì sướng đấy nhưng họ không muốn làm hỏng đám cưới nhà họ Kha.
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, thở dài: “Đất của thôn tôi không dễ đi, chỗ nào cũng là ổ trâu ổ gà, còn có chất thải của động vật, mọi người phải chú ý nhìn dưới chân đấy, đừng chỉ mải nói chuyện, cẩn thận trượt ngã...”
Cô vừa dứt lời, liên tiếp mấy người ngã oành oạch, đập m.ô.n.g xuống, đau đến gào lên oai oái.
Một người ngã sẽ không tự chủ được mà kéo theo cả người khác, mọi người ở gần nhau cứ anh kéo tôi, tôi kéo anh, có thể không ngã hàng loạt sao?
Người trong thôn sửng sốt rồi cười ầm lên không chút nể nang: “Khách khứa ở thành phố quý hóa quá, đất ở thôn Lạc Phượng nhỏ bé của chúng tôi không gánh vác nổi.”
Khách khứa vừa giận vừa xấu hổ, họ bò lên, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn ở mông, phủi phủi quần áo.
Vết bẩn do bị dính bùn ướt rất khó lau sạch, nhất là những người này mặc quần áo sáng màu, vết bẩn trên m.ô.n.g vừa khôi hài vừa buồn cười.
Kha Mỹ Ngu vô tội nhún vai: “Cười người hôm trước, hôm sau người cười.”
Vừa nói xong cô lại cắn khoai nướng, đột nhiên cô trợn mắt, tức đến mũi thở phì phò, báo ứng đến quá nhanh, hình như gió đổi hướng rồi.
“Sao thế?” Đào Vũ Sương đang ăn ngon lành thắc mắc hỏi.
Nhìn theo ánh mắt sắp bốc lửa của Kha Mỹ Ngu, Đào Vũ Sương thấy Tần Nguyên Cửu đang bị ba cô gái quấn lấy, nhất thời cô ấy phì cười: “Ui chao, em rể họ được gái thành phố ngắm trúng rồi sao?”