Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:50
Lượt xem: 69
Mọi người nghĩ cũng thấy đúng, rất nhiều người trực tiếp thông qua mấy câu giới thiệu của người làm mối rồi gặp mặt, sau đó kết hôn. Kha Nguyên Đại với Lý Quyên Mai ít nhiều gì cũng gặp nhau vài lần rồi.
Tần Nguyên Cửu bê một cốc trà sữa lên, chậm rãi nếm: “Mẹ, để thím nhà trưởng xã đến giúp chúng ta nói chuyện với nhà họ Lý sao?”
Mẹ Kha và chú tư Kha sửng sốt: “Vợ trưởng xã? Chúng ta có thể nhờ sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh gật đầu: “Gần đây thôn Lạc Phượng làm chuyện lớn, ngày nào trưởng xã cũng hận không thể chạy tới vài lượt để chỉ huy, mời ông ấy với vợ làm người chủ trì với người mai mối, cả ba nhà đều có thể diện.”
Bà cụ Kha trực tiếp vỗ bàn: “Cứ làm theo Tiểu Cửu nói đi, làm mai mối và người chứng hôn cho hai người trẻ tuổi là chuyện tốt. Vợ chồng trưởng xã cũng có m.á.u mặt, nhà họ Lý có thể cảm nhận được thành ý của chúng ta, họ cũng không bị đồng nghiệp chê cười.”
Bà ấy đắn đo rồi lặng lẽ lấy hai củ nhân sâm trong hòm nhỏ của mình ra để làm sính lễ và quả cảm ơn bà mối, sau đó còn bỏ thêm hai mươi đồng nữa.
Không phải bà ấy thiên vị cho nhà thằng tư mà là nhà họ Kha nhận lợi từ Ngu Bảo Nhi quá nhiều.
Đợi khi đóng cửa, mẹ Kha mới tỉ mỉ nói lại mọi chuyện một lần.
Tối qua Lý Quyên Mai suýt nữa gặp họa lớn, có điều nhờ bùa chú của Kha Mỹ Ngu, cả đêm cô ấy ngủ ngon tới sáng, cho đến khi bị tiếng thét chói tai làm tỉnh giấc.
Ổ chăn ấm áp, giường chiếu quen thuộc, đầu óc Lý Quyên Mai còn hơi chậm chạp, suýt nữa quên mất tối qua xảy ra chuyện gì.
“Tú Cần, vừa sáng sớm ra, cô hét cái gì? Có để người ta ngủ không hả?”
Họ đều biết Lý Quyên Mai bị Lục Tử bắt đi, trong lòng vừa hưng phấn vừa sợ hãi, trằn trọc không ngủ được, vừa chợp mắt thôi đã bị người ta gào tỉnh rồi.
Họ bực bội hỏi.
Tú Cần bị cục mụn mọc trên mặt làm đau đến tỉnh lại, vừa chạm tay vào, cảm giác đau nhói khiến người ta rùng mình. Cô ta vội bò dậy, ánh sáng lờ mờ chiếu vào qua cửa sổ, từ trong gương, cô ta nhìn thấy trên đầu, trên mũi, dưới cằm mình có mấy nốt mụn.
Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến nứt nẻ ban đầu lại càng khiến cô ta thảm đến không nỡ nhìn thẳng, tiếng hét chói tai không khống chế được mà bật ra.
“Tôi, mặt tôi mọc nhiều mụn quá.” Cô ta khóc rồi nói.
Lúc này mấy người còn đang nằm mới cảm thấy trên mặt khó chịu, không, nên nói là cả người chỗ nào cũng là lạ.
“Răng tôi đau quá, tai đau, đầu cũng thế...”
“Cổ họng tôi khó chịu, hình như viêm amidan rồi...”
“Tôi...” Một nữ thanh niên trí thức khác há miệng nhưng không dám nói ra, cô ta bị trĩ...
Lý Quyên Mai xoa mặt, cũng cảm thấy hơi sáng bóng, cô ấy cười lạnh, sau đó hổn hển nói: “Có thể không khó chịu sao? Ba hòn than của tôi đều bị đốt hết rồi, không khí hanh khô, không nóng mới là lạ. Mặt tôi còn đổ dầu đủ để xào rau đây!”
Mấy nữ thanh niên trí thức kia sửng sốt, tiếng hét bị kẹt lại trong cổ họng.
Họ nhìn nhau, thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.
Tối qua họ nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng cô ấy giãy giụa, gào thét, bị vác ra khỏi viện như bao tải.
Bọn họ đều vờ như không biết, một là trong lòng họ vốn đã ganh ghét, hai là bọn họ đều một thân một mình dưới quê, lo chuyện bao đồng thì người chịu khổ tiếp theo chính là mình!
Nhưng điều này cũng không ngăn được họ lặng lẽ sung sướng dùng lò sưởi.
Ban đầu Lý Quyên Mai nhỏ mọn dùng cửa thông gió che một phần lớn lò sưởi nên chỉ có chút nhiệt độ hắt ra, đối từ tối cho đến sáng cũng chỉ hết một hòn than.
Bây giờ họ trực tiếp kéo cửa thông gió ra hơn một nửa, cảm nhận được nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, trong không khí ấm áp, họ điều chỉnh lại tâm trạng cho thoải mái rồi đi ngủ.
Tại sao bây giờ Lý Quyên Mai lại bình an vô sự nằm trong chăn?
Cô ấy về từ bao giờ, sao bọn họ không phát hiện ra.
Hơn nữa làm gì có cô gái nào trải qua chuyện kia xong mà không sống dở c.h.ế.t dở?
Thế nhưng cô ấy không có gì lạ cả, lại còn để ý họ dùng thêm hai hòn than.
Trời đã sáng hẳn rồi, nắng sớm chiếu qua cửa sổ giấy dày, khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn của Lý Quyên Mai mang theo giận dữ, mắt đen sáng lên nhưng không có chút đau khổ và miễn cưỡng nào.
Trong lúc mấy nữ thanh niên trí thức nghi ngờ cuộc đời, Lý Quyên Mai hậm hực đi tắm rửa, thu dọn đồ của mình vào túi, khóa lại rồi rời đi.
Ra khỏi cửa, cô ấy thở phào, nhìn cảnh sắc yên bình và an tĩnh của làng quê, trong lòng cô ấy nửa nóng nửa lạnh.
“Đồng chí Tiểu Lý dậy sớm thế.” ‘’Vua chửi đổng’ nổi tiếng trong thôn, đến cả thôn trưởng cũng phải sợ cười tươi như hoa chào hỏi cô ấy.
Cả người Lý Quyên Mai run lên, nhìn mặt trời trên cao, cô ấy miễn cưỡng cười gật đầu: “Chào thím Phạm ạ.”
“Ôi dào, cô gái đến từ thành phố vừa ngoan vừa lịch sự, nhìn cái giọng nói dịu dàng này xem.”
Thím Phạm đi tới mắt qua mày lại với cô ấy, khi Lý Quyên Mai còn đang lạnh lẽo, bà ấy thì thầm: “Con gái, đừng sợ, sau này thím Phạm bảo kê cho cháu, đảm bảo kẻ xấu trong thôn không dám lại gần cháu nữa.
Cô thím gả tới thôn Bạch Nam, cháu gái bà ấy là con dâu nhà họ Thang.”
Thấy Lý Quyên Mai thắc mắc, bà ấy cười phổ cập kiến thức: “Nhà họ Thang là nhà vợ của chú tư Kha, cái này cháu phải biết rồi chứ?
Tối qua Liên Văn, chính là mẹ Kha Nguyên Đại ấy đã đích thân đến gõ cửa nhà thím, dặn dò thím bình thường để ý đến cháu. Đừng để cho kẻ xấu trong làng này bắt nạt cháu.”
Lý Quyên Mai cảm động không thôi, nhìn ‘vua chửi đổng’ là thím Phạm ngày thường chua ngoa, không bỏ qua cho ai cũng cảm thấy thân thiết hơn.
“Cảm ơn thím Phạm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-119.html.]
“Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà cả.” Thím Phạm trêu ghẹo.
Liếc mắt thấy người lấy nước đã bắt đầu xếp hàng rồi, bà ấy đẩy Lý Quyên Mai sang một bên: “Cháu mau đi làm đi, đừng đến muộn.”
Lý Quyên Mai cười, cô ấy học theo Kha Mỹ Ngu, trong túi áo lúc nào cũng có ít kẹo, cô ấy nhét vào tay thím Phạm hai viên kẹo sữa thỏ trắng.
Nụ cười trên mặt thím Phạm càng trở nên thân thiết hơn, bà ấy cất kẹo vào túi áo, miệng vẫn khách sáo nói: “Chao ôi, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, cháu giống hệt người nhà họ Kha, vô cùng hào phóng.”
Tối qua bà ấy nhận được một đùi nai với nửa túi bột mì, sáng nay, già trẻ lớn bé trong nhà đều được ăn bánh canh thịt nai đấy!
Bây giờ trong miệng bà ấy vẫn còn thoang thoảng hương thịt đây.
Lý Quyên Mai cười, đeo túi lên rồi đi đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đợi người đi xa rồi, thím Phạm mới vào chỗ đám các cô, các bà đang ngồi, nói vài câu, bỗng nhiên bà ấy thét lên rồi chỉ về phía cái cây ở cổng nhà trưởng thôn: “Ối trời ơi, mọi người nhìn xem, kia là cái gì?”
Mọi người đều nhìn theo hướng tay bà ấy, họ bất thình lình thấy một miếng vải đỏ, một miếng vải trắng. Bởi vì phía trước vướng hai cái cây, từ chỗ lấy nước nhìn không được rõ ràng lắm nên mọi người không thể lập tức chộp được.
Người trẻ nhanh chân chạy qua, nhìn thấy rõ hai miếng vải thì họ trèo lên cây kéo xuống, mở ra nhìn xong, họ reo lên: “Quần lót của nhà nào đây?”
Già trẻ lớn bé với các bà các bác trong thôn đều là người mặt dày, họ chẳng kiêng kỵ gì, nghe thế thì không nhịn được tiến lên cướp lấy để xem thử.
“Ha ha, đúng thật là, sao lại treo trên cây thế?”
“Đây là cây nhà trưởng thôn mà, lẽ nào là của hai vợ chồng ông ta?”
“Chắc không đâu. Treo đồ lót lên cây ngoài sân không phải đang làm trò cười sao?”
“Chắc là thú vui của vợ chồng già nhà người ta, chúng ta không hiểu...”
Mọi người cười phá lên, giọng nói quá ồn ào, đương nhiên sẽ làm kinh động đến người trong sân và cả hai người còn ngủ say.
Người trong nhà không hiểu ra sao nên mở cửa ra, các thôn dân xông vào, chen người nhà trưởng thôn sang một bên.
Mà hai người trong phòng còn chưa mở mắt ra đã đau đến la lên oai oái, đợi sau khi tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ lõa lồ của nhau, họ đều sửng sốt.
Tối qua xảy ra chuyện gì, tại sao họ lại không mặc quần áo, tại sao trên người họ đều là vết bầm tím?
“Bịch, bịch, bịch.” Cửa phòng bị người ta gõ mạnh.
“Trưởng thôn, mau dậy đi, nhà ông bị cháy rồi.”
Có người chơi xấu gào lên.
Những người phía sau cũng bắt nhịp, diễn theo, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Trưởng thôn, vợ trưởng thôn ơi, hai người ngất rồi sao? Chúng tôi phá cửa vào nhé? Nếu không lửa cháy đến đây thì không kịp mất...”
Vừa nghe thấy nhà bị cháy, trưởng thôn với vợ ông ta lập tức đứng dậy, khoác vội quần áo vào rồi chạy ra.
Cửa vừa mở, đám đàn ông, phụ nữ bên ngoài đã xếp thành hai hàng, kéo người kiểm tra.
“Trời ạ, đúng là không mặc! Hai vợ chồng trưởng thôn tuổi lớn thế này rồi mà còn cần mẫn hơn cả đám trẻ, chơi cởi mở thật...”
“Sao mặt còn sưng lên thế kia...”
Thôn dân rất thích suy diễn lung tung, chưa qua bao lâu, họ đã xâu chuỗi chuyện này lại rồi.
Ầm ĩ nửa ngày trời trưởng thôn với vợ mới biết xảy ra chuyện gì, chưa đợi họ thẹn quá hóa giận, tranh cãi thành công thì lúc này con dâu họ gào lên: “Gà đâu, vịt đâu rồi? Gà vịt nhà chúng ta không thấy đâu nữa rồi!”
Mọi người vỡ lẽ, hóa ra không phải hai vợ chồng trưởng thôn chơi đùa mà là...
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hãi, họ đều đoán ra nhưng lại không dám nói, chỉ có thể tiến hành giao lưu bằng ánh mắt và hành động tay.
Trước nay nhà trưởng thôn làm gì cũng ngang ngược, không kiêng dè gì, nhất là cậu em vợ ông ta, anh ta là người ác độc nhưng ai mà chọc tới anh ta hay người nhà trưởng thôn thì đều sẽ gặp đại nạn!
Nói không chừng là do họ làm nhiều việc ác quá, chọc giận Hoàng đại tiên nên mới nhận một loạt báo ứng và cảnh cáo. Ví dụ như họ đang yên ổn ngủ ở nhà nhưng không biết tại sao mình lại bầm tím người, sưng cả mặt, quần áo bị lột sạch, đồ lót treo trên cây, toàn bộ gà vịt trong nhà đều mất tích.
Ai có bản lĩnh có thể qua mắt mọi người, mang mười mấy con gà, con vịt đi mà không chút tiếng động gì?
Kể cả trưởng thôn và người nhà ông ta cũng bị dọa sợ đến run rẩy, mặt mày trắng bệch.
Thôn dân không dám ở lại nữa, họ lục tục rời đi.
Mà sắc mặt đám thanh niên trí thức ở phòng sau cũng cực kỳ khó coi, nghĩ tới Lý Quyên Mai sáng nay vẫn còn đi làm mà không gặp chút tổn hại nào, trong lòng đám đó cũng lạnh đi.
Hình như ký ức của họ đều xuất hiện nhầm lẫn, càng nghĩ càng thấy sợ!
Bởi vì tối qua trải qua những chuyện kia nên Lý Quyên Mai nhìn ai cũng cảnh giác cao độ.
Nghĩ lại một chút thôi, dù là ngày đông mặt trời ló dạng, chậm rãi tỏa hơi ấm nhưng hơi ấm kia vẫn không thể xua tan đi cái lạnh trong lòng cô ấy.
“Đồng chí Tiểu Lý, cô đến mua chút đồ.” Mẹ Kha đột nhiên tươi cười bước vào, phía sau còn có Kha Nguyên Đại cao to.
Lúc này Lý Quyên Mai mới cảm thấy nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, cô ấy mím môi cười, chào hỏi: “Cô đến rồi ạ.”
“Ừm, cô thấy sắc mặt cháu hơi tái, có chỗ nào khó chịu sao?” Mẹ Kha lo lắng tiến lên hỏi.
Nhân viên bán hàng trong tiệm cũng chen miệng nói: “Hình như vậy đấy ạ, vừa sáng sớm nhóc con này đã hồn vía lên mây, bọn cháu nói chuyện với cô ấy phải nhắc lại đến mấy lần mới được.
Trán cô ấy còn liên tục đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt dại ra, giống như bị dọa ấy...”
Mẹ Kha kéo tay Lý Quyên Mai, cười nói: “Cô cũng là phụ nữ, sao lại không biết bệnh của phụ nữ chứ? Nhìn cái tay lạnh toát, mặt cũng trắng đi, trán đổ mồ hôi của cháu này!
Đúng lúc bọn cô lên thị trấn có việc, hay là thuận đường đưa cháu về nhà luôn nhé?”