Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:48:27
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó họ không đến thôn Thanh Thủy, cũng không nghe ngóng hay hỏi thăm nhiều, chỉ cần đúng độ tuổi và nhóm m.á.u là được. Họ cũng đã làm xét nghiệm DNA ở nước ngoài rồi, kết quả trùng khớp.

Họ chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả.

Họ đâu biết rằng, sợi tóc khi ấy Kiều Nhất Liên giao cho họ, không phải tóc của chính cô ta, mà là tóc của Kiều Nhị Liên.

Người ta cố ý lên kế hoạch, có ý đồ xấu, sao có thể để họ phát hiện ra được.

Cậu hai Liên xung phong: "Cha, con sẽ ngồi máy bay đến thôn Thanh Thủy, sẽ nhanh thôi."

"Được."

Sắc mặt Kiều Mỹ Hoa trắng bệch như tờ giấy: "Ông Liên."

"Đưa bà ta đến đồn cảnh sát đi." Liên Thủ Chính không muốn nhìn thấy bà ta nữa, nếu không ông sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ra tay đánh người.

Ba ngày sau, Liên Thủ Chính nhận được điện thoại của cậu hai nhà họ Liên. Sau đó ông nhốt mình trong thư phòng, ai đến gõ cửa cũng không chịu mở.

Cậu cả Liên và Đỗ Hành canh giữ ngoài cửa, lòng nóng như lửa đốt: "Cha, cha mở cửa ra đi, bất kể xảy ra chuyện gì, cha cũng phải ăn một chút chứ. Đã hai ngày nay cha không ăn, không uống, không ngủ rồi. Cha cứ tiếp tục thế này sẽ bị bệnh đó."

Cậu hai Liên mệt mỏi về nhà, vẻ mặt vô cùng nặng nề: "Cha, con về rồi."

Cuối cùng cánh cửa thư phòng cũng mở ra, Liên Thủ Chính đi ra, m.á.u tóc vốn đen đã bạc trắng, một đêm bạc đầu.

Ba anh em nhà họ Liên sợ hãi: "Cha."

"Đưa đây." Gương mặt Liên Thủ Chính vô cùng tiều tụy, bọng mắt thâm đen, hai tay run rẩy.

Cậu hai Liên lẳng lặng đưa túi tài liệu cho ông, Liên Thủ Chính mở ra, cẩn thận đọc kỹ từng thứ một.

Giấy chứng nhận hộ khẩu của Kiều Nhị Liên, hồ sơ thành tích từ tiểu học đến cấp ba và cả thư thông báo trúng tuyển.

Ông ngơ ngác nhìn bức ảnh chụp Kiều Nhị Liên hồi cấp ba, hốc mắt không nhịn được mà đỏ hoe, đây mới là con gái ruột của ông1

Cô rất gầy, gầy như cành củi khô. Đôi mắt cô to tròn, tràn ngập sự mê mang, đau khổ và cả sự cô đơn nồng đậm.

Cậu hai Liên thở dài, vô cùng tiếc nuối.

Vừa mới biết đến sự tồn tại của em gái ruột, cô đã qua đời được vài năm.

Qua đời đúng độ xuân thì, đóa hoa còn chưa kịp nở rộ đã tàn phai, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy đau lòng.

Cuộc đời đúng là bi kịch!

Cậu cả Liên rất lo lắng: "Cha, con bé mới là em gái ruột của bọn con ư? Có cách nào xét nghiệm DNA không?"

Ánh mắt Liên Thủ Chính đỏ ngầu, đau lòng đến c.h.ế.t lặng: "Không cần, diện mạo của con bé giống hệt diện mạo bà nội con, gương mặt này chính là bằng chứng."

Nếu được gặp cô, ông chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đâu cần thương tiếc cả đời như bây giờ?

Ông chỉ hận cha con họ đến cả cơ hội gặp gỡ cũng chẳng có.

Trong lúc ông không biết, con gái của ông đã phải sống cuộc sống gian khổ, chịu hết sự bất công. Cô cố gắng giãy dụa, nhưng lại bị chính tay mẹ ruột mình hủy hoại.

"Kiều Nhất Liên, Kiều Mỹ Hoa, hai người chờ đó cho tôi."

Tầm mắt ông biến thành màu đen, cơ thể ngã ngửa ra sau.

Ba đứa con sợ hãi, vội tiến lên đỡ ông: "Cha."

Trong bệnh viện, cuối cùng Kiều Nhất Liên cũng tỉnh lại. Cô ta cố mở to hai mắt, thế nhưng lại phát hiện chỉ có một bên mắt có thể nhìn thấy.

Nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, toàn thân cô ta run rẩy, không nhịn được đưa tay lên xoa mặt mình.

Là băng gạc, gương mặt cô ta bị băng gạc phủ kín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-348.html.]

Trong lòng cô ta dâng lên sự khủng hoảng vô tận, bên cạnh không có người quen, chỉ có mỗi mình cô ta, khiến cô ta có cảm giác như bản thân bị cả thế giới vứt bỏ.

"Cha, anh cả, anh hai, anh ba."

Không ai đáp lại tiếng gọi của cô ta, cô ta gọi một hồi lâu, chỉ gọi được một bác sĩ và một y tá.

Sau khi nghe được tình hình của mình từ miệng bác sĩ và y tá, cả người Kiều Nhất Liên trở nên suy sụp.

Gương mặt cô ta thật sự hỏng rồi ư? Còn bị mù một bên mắt nữa chứ?

Thế chẳng thà để cô ta c.h.ế.t luôn cho rồi.

Cô ta liều mạng thét chói tai, muốn gặp hai cha con Liên Thủ Chính, thế nhưng họ mãi vẫn không xuất hiện.

Trái lại cô ta lại chờ được bà cụ Thẩm, vừa đến, bà ấy đã hung hăng tát cho Kiều Nhất Liên một cái.

Kiều Nhất Liên đau đến độ suýt thì ngất đi, má phải của cô ta liên tục gặp nạn, vốn đau nay còn đau hơn.

Bà cụ Thẩm chửi thẳng mặt cô ta, gương mặt của Thẩm Nam Tinh - đứa cháu trai mà bà ấy yêu thương nhất cũng bị hủy rồi, không thể khôi phục như bình thường được nữa.

"Đồ tai họa nhà mày, mày hủy hoại cháu trai tao, tao sẽ không tha cho mày đâu."

Kiều Nhất Liên vui vẻ cười rộ lên: "Tốt quá, hai chúng tôi đều bị hủy dung, thế thì chẳng ai ghét bỏ ai được nữa, quá xứng đôi còn gì."

Bà cụ Thẩm cười lạnh một tiếng: "Sao nhà họ Thẩm bọn tao có thể cưới một hung thủ g.i.ế.c người cơ chứ? Một con nhóc nhà quê còn đòi bám víu vào nhà họ Thẩm bọn tao, đừng mơ nữa, loại người như mày, đến tên ăn mày cũng chẳng thèm."

"Tôi là con gái duy nhất của Liên Thủ Chính." Đây là chỗ dựa duy nhất của Kiều Nhất Liên.

Bà cụ Thẩm nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Ha ha ha, toàn bộ thế giới đều biết mày là hung thủ hại c.h.ế.t cô cả nhà họ Liên, mày chỉ là đồ giả mạo mà thôi."

Sắc mặt Kiều Nhất Liên tái nhợt: "Tôi không làm, tôi không làm, bà đừng nói linh tinh."

Bà cụ Thẩm đưa cho cô ta một tờ báo: "Đọc đi, nhà họ Liên đăng báo công khai làm rõ quan hệ với mày rồi."

Thông báo tin buồn: Nghi thức đưa tang Cô Kiều Nhị Liên - con gái duy nhất của ông Liên Thủ Chính, tổng giám đốc Tập đoàn Dược phẩm Liên thị sẽ được tổ chức vào ngày x, tháng x, năm xxr tại nghĩa trang nhà họ Liên ở tỉnh Nam, hy vọng thầy cô và bạn bè của cô Kiều Nhị Liên sẽ tham gia. Nhà họ Liên kính báo!

Nơi chữ ký là tên của bốn cha con nhà họ Liên.

Họ làm vậy vừa để dời mộ cho Kiều Nhị Liên, vừa cho cô một danh phận và công lý.

Bên cạnh còn có một thông báo khác: Ông Liên Thủ Chính và Liên Bán Hạ (tên cũ: Kiều Nhất Liên) không có quan hệ cha con, nhà họ Liên đã đệ đơn đề nghị chấm dứt quan hệ cha con lên tòa án, đồng thời, truy cứu trách nhiệm hình sự của Liên Bán Hạ đối với tội mạo danh, xin thông báo cho tất cả mọi người.

Kiều Nhất Liên như bị sét đánh giữa trời quang, thế giới quay cuồng, vô cùng tuyệt tình, không để lại cho cô ta chút đường sống nào.

Bà cụ Thẩm dữ dằn mắng: "Liên Bán Hạ, không đúng, Kiều Nhất Liên, mày xong đời rồi."

Bị hủy dung, không có công việc đàng hoàng, còn phải chịu đựng sự trả thù của nhà họ Liên, chắc chắn quãng đời còn lại của Kiều Nhất Liên sẽ vô cùng u ám, không thấy chút hy vọng sống nào.

Tuy cô ta còn sống, nhưng lại sống không bằng chết. Đây chính là báo ứng của cô ta.

Bệnh viện Kinh Kiều vừa khai trương đã gây sốt. Bệnh viện do hai cha con Liên Thủ Chính đích thân phụ trách, không cần tuyên truyền rầm rộ, mà người bệnh vẫn nối liền không dứt.

Mỗi ngày chỉ giới hạn khám cho hai trăm bệnh nhân, một trăm bệnh nhân khám Trung y, một trăm bệnh nhân khám Tây y, mỗi bệnh nhân có một phiếu khám.

Do tình trạng cung không đủ cầu, nên dần xuất hiện tình trạng bán lại phiếu, mỗi tờ phiếu khám có giá lên đến năm trăm đồng. Sau khi Thẩm Kinh Mặc phát hiện chuyện này, thì lập tức đưa ra một số điều chỉnh thích hợp.

Khi nhận phiếu phải xuất trình chứng minh nhân dân để ghi số chứng minh nhân dân lên tờ phiếu, nếu bán qua tay thì tờ phiếu sẽ trở thành giấy vụn.

Bệnh viện thuê thêm vài bác sĩ, chẳng qua trong số các phòng khám y học cổ truyền, phòng khám của Liên Kiều luôn đông khách nhất, tuy rằng chi phí khám bệnh của cô đắt nhất, nhưng bệnh nhân vẫn tranh nhau đến vỡ đầu.

Mỗi buổi sáng cô đều bệnh viện, mỗi ngày chỉ khám cho ba mươi bệnh nhân; chiều thứ hai và thứ tư cô phải đến Đại học Y học cổ truyền giảng bài, chiều thứ ba đến trụ sở hiệu thuốc của nhà họ Liên để xử lý công việc, chiều thứ năm và thứ sáu đến phòng thí nghiệm để theo dõi tiến độ.

Ngày thứ bảy dành để giải quyết một số chuyện vặt vãnh, chỉ mỗi chủ nhật là được nghỉ ngơi.

Cô bề vộn nhiều việc, bận đến quay mòng, nhưng cuộc sống vẫn rất ổn định.

Loading...