Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:17
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Lộ Tây quýnh lên, cô ta đứng dậy: "Anh nói linh tinh gì đấy, cha tôi còn lâu mới nhìn trúng loại phụ nữ không có tố chất này."

George hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thôi đi, ai chẳng biết ông Jim đây có tiếng phong lưu, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp là không kiềm chế được. Ông Jim, ông vì cô ta mà định đối đầu với tôi ư?"

Khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, nói rõ ràng anh ta tuyệt đối sẽ không tha cho Liên Kiều.

Liên Thủ Nghĩa nhìn về phía cháu gái, thấy vẻ mặt cô vẫn rất thờ ơ thì vừa sốt ruột vừa giận, sao cô vẫn giữ dáng vẻ này? Không thể cúi đầu tỏ ra yếu thế chút ư?

Cô cố chấp hệt như anh cả của ông ta vậy, chẳng thấu hiểu nhân tình thế thái gì cả.

Thế nhưng, ông ta biết làm sao bây giờ, đây là người thân của ông ta.

"Con bé vẫn còn nhỏ, tôi sẵn lòng thay con bé bồi tội với cậu. Cậu George, mong cậu hãy nể mặt tôi, đừng chấp vặt với con bé."

Ông ta nói bồi tội, tất nhiên sẽ không chỉ nói ngoài miệng, mà còn phải tặng một phần lễ khiến đối phương hài lòng.

Liên Kiều có chút ngạc nhiên, không ngờ ông ta lại sẵn lòng ra mặt vì một người vừa gặp lần đầu. Vì sao?

Chỉ vì cô họ Liên ư?

George có chút động lòng, anh ta không chê tiền: "Được thôi, nhưng cô ta phải quỳ xuống, chính miệng xin lỗi tôi."

Sắc mặt Liên Thủ Nghĩa có chút khó coi, anh ta làm vậy thì hơi quá đáng rồi. Thế nhưng người ta mạnh hơn mình, vả lại đây còn là địa bàn của người ta.

"Liên Kiều, Hàn Tín từng chịu nhục mới có thể trở thành người trên vạn người. Cháu nhẫn nhịn một chút."

"Bảo cháu nhịn á?" Liên Kiều cau mày, nở nụ cười toe toét: "Đời này cháu chưa từng nhịn ai."

Cô ung dung vung quyền, đ.ấ.m thẳng mặt George.

Đừng thấy động tác của cô nhẹ nhàng, thế nhưng lại có thể đánh sưng gương mặt bên trái của George.

Chưa xong, cô ngại không cân xứng, nên đ.ấ.m thêm một quyền vào má phải.

Cô ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, thế nhưng khóe miệng vẫn luôn giữ nụ cười rực rỡ như ánh nắng.

Nhóm người vây xem ngẩn ra, sao cô dám?

George bị đánh đến sững sờ: "A a a."

Ông Charles hít một hơi thật sâu, tiến lên ngăn cản: "Cô Liên, đừng đánh nữa."

Liên Kiều thu tay lại, nở một nụ cười ngọt ngào: "Được rồi, coi như nể mặt ông đấy. Ông Charles, ông phải dạy dỗ cẩn thận cậu nhà mới được."

George bị đánh đến sợ hãi, lúng túng trốn sau lưng ông Charles: "Cha ơi, cô ta đánh con."

Ông Charles có chút tức giận: "Cô Liên, cô có hơi quá đáng..."

Đánh người không đánh mặt!

Còn đánh vào mặt con trai ông ta trước cả đống người, cô làm vậy bảo ông ta phải xử lý thế nào? Cũng không thể vờ như không thấy được.

Liên Kiều không đợi ông ta nói xong, đã hếch cằm: "Xin lỗi tôi đi, ngay bây giờ."

George ngẩn ra, người phụ nữ này có bệnh đúng không: "Cô nói gì cơ?"

Rõ ràng cô đánh anh ta, thế sao còn ngang ngược và hênh hoang hơn anh ta thế kia?

Liên Kiều thổi thối nắm đấm, mỉm cười: "Nếu không xin lỗi thì tự gánh lấy hậu quả. Tôi đếm đến ba. Một..."

George chưa từng gặp người không nói lý thế này, anh ta tức giận rống lên: "Rõ ràng là cô đ.ấ.m tôi, vì sao lại bắt tôi xin lỗi?"

Tầm mắt Liên Kiều đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, khóe miệng khẽ cong, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao: "Hai."

Liên Thủ Nghĩa ngơ ngác nhìn cô, khí thế này của cô không hề thấp hơn ông ta. Không đúng, đã mạnh mẽ hơn ông ta nhiều.

Sao cô luyện ra được nhỉ?

Ông Charles cau mày: "Cô Liên, chúng ta có việc gì thì từ từ nói, hay là tìm một chỗ nói chuyện nhé?"

Nhìn thấy dáng vẻ hạ mình khuyên nhủ của cha mình, không hiểu sao George lại cảm thấy bất an, hình như anh ta đã chọc trúng một nhân vật lợi hại rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-339.html.]

Anh ta vốn tưởng đây là người đến để góp cho đủ số thôi. Chẳng lẽ không phải.

Anh ta vừa tiến vào hội trường, hoàn toàn không biết gì vì những vị khách ở đây, hơn nữa anh ta cũng không quan tâm lắm. Một người Trung Quốc mà thôi, không đáng để anh ta tốn tâm tư đi tìm hiểu.

Liên Kiều vẫn ung dung: "Ba."

Mọi người ngơ ngác nhìn cô, một cô gái Trung Quốc trẻ măng, sao dám chống lại quan chức nước Mỹ?

Hơn nữa, dáng vẻ cô chẳng hề sợ hãi, rốt cuộc cô là ai?

Vẻ mặt Liên Kiều tiếc nuối: "Tất cả các mối hợp tác vừa bàn bạc trong đêm nay, đều bị hủy bỏ."

Trong lòng ông Charles căng thẳng, ai bảo cô là người dễ nói chuyện?

Rõ ràng cô cứng rắn tận xương cốt, tính cách vô cùng mạnh mẽ.

"Cô Liên, tội gì phải làm lớn chuyện, hai bên đều có lỗi, chi bằng mỗi bên nhường một bước nhé?/"

Liên Kiều đã cho họ cơ hội, là chính họ không biết nắm bắt.

"Ông Charles, con trai ông bảo tôi ngủ cùng anh ta một tháng, anh ta trả tôi một vạn đô la Mỹ. Tôi không nhận "ơn huệ" này thì tức là tôi sai à? Đây chính là thành ý mà quốc gia ông nói ư? Tiếc quá, tôi không ngại đi xa ngàn dặm, mang theo thành ý tới đây, lại bị nhục nhã thế này. Ngày mai tôi sẽ về nước."

Sắc mặt những người Trung Quốc đều thay đổi, tràn ngập sự kinh ngạc và tức giận.

Đây là thành ý của nước Mỹ ư?

Trong bữa tiệc cấp cao thế này mà bọn họ còn dám làm xằng làm bậy, hoàn toàn không để người Trung Quốc vào mắt, nếu đã thế thì còn hợp tác gì nữa?

Ông Charles thầm kêu không ổn, ông ta hung hăng tát con trai mình một cái: "Chát."

George sợ hãi hét lên, vô thức lùi về phía sau vài bước. Gương mặt anh ta lại càng sưng tợn hơn.

Ông Charles chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm anh ta, ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Cô Liên, cô Liên, là hiểu lầm thôi. Nó... đầu óc nó có vấn đề. Thật đấy, từ nhỏ đã bị bệnh rồi..."

George chịu một vạn điểm tổn thương: "Cha."

Đây là cha ruột ư?

Liên Kiều cau mày, dáng vẻ khó tin: "Bệnh tâm thần à?"

Charles sốt ruột, chỉ muốn cứu vãn tình hình: "Đúng vậy, đúng vậy."

Để trấn an cô, ông ta cũng liều mạng lắm rồi đấy.

Tiếc là Liên Kiều không chịu nể mặt: "Thú vị thật, một bữa tiệc cao cấp thế này, mà các người lại để một tên tâm thần tham gia. Các người làm vậy, là tự sỉ nhục người nước mình, hay là không để người Trung Quốc chúng tôi vào mắt?"

"Chúng tôi không có ý này. Nó..." Ông Charles rất nhanh trí, cũng rất có năng lực, nhưng tiếc là có một đứa con không nên thân: "Nó tự trà trộn vào đây, cũng tại tôi không trông coi nó cho kỹ. Thằng khốn kia, mau đến xin lỗi cô Liên ngay."

Phía sau mỗi tên ăn chơi trác táng đều có một cặp cha mẹ nuông chiều con cái vô độ, George cũng không ngoại lệ: "Cha, cô ta chỉ là một người phụ nữ mà thôi."

Ông Charles thầm hối hận vì ngày thường không dạy dỗ anh ta đàng hoàng, khiến người nhà chiều chuộng anh ta thành kẻ hư hỏng thế này.

Mắt anh ta rất tinh, nhìn trúng ngay người có giá trị nhất hiện trường, nhưng lại không biết phân biệt tốt xấu, đắc tội với người ta.

"Đúng, cô ấy chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Người phụ nữ này tên là Liên Kiều, là bác sĩ hàng đầu thế giới, cũng là chuyên gia về hô hấp đẳng cấp thế giới. Lần này cô ấy được chính phủ Mỹ mời đến, là để hợp tác nghiên cứu, giúp nước Mỹ chúng ta chiến thắng bệnh cảm cúm."

Những người không biết Liên Kiều kinh ngạc há hốc miệng, cô trâu bò thế cơ à?

Liên Thủ Nghĩa cũng trợn tròn mắt, cuối cùng ông ta cũng hiểu được câu nói kia của Liên Kiều, rằng cô chính là vua trong ngành này.

Bác sĩ hàng đầu như vậy, đủ để người dân trên toàn thế giới đổ xô đi tìm.

Dù có nhiều tiền đến đâu, cũng chẳng là gì so với tính mạng cả.

Hơn nữa, bác sĩ nổi tiếng không thiếu tiền. Một cậu ấm lăng nhăng lại lấy một vạn đô la Mỹ ra sỉ nhục người ta, bị người ta đánh cũng đáng lắm.

George khó mà tin được, cô quá trẻ, cũng quá xinh đẹp: "Không thể nào, cô ta vẫn còn trẻ như vậy, chắc chắn có người ở sau lưng giúp đỡ cô ta."

Sau khi nhận được tin, một nhóm ông lớn ra khỏi phòng họp, vội vàng chạy đến trấn an Liên Kiều, không ngừng khuyên cô nguôi giận.

Nhóm khách mời c.h.ế.t lặng, những người đó toàn là các ông lớn đầu ngành, thế nhưng khi đứng trước mặt Liên Kiều, họ đều hạ thấp mình, khách sáo với cô.

Loading...