Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-05-07 06:45:07
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sảnh lớn của sân bay quốc tế, hai người nhìn quanh, người đâu?
Bộ trưởng Phương vội vàng đi tới: "Đi thôi, tôi đưa hai người qua đó."
Thấy vẻ mặt ông ấy không tốt cho lắm, Thẩm Kinh Mặc khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Bộ trưởng Phương không trả lời, mà trực tiếp đưa họ đến phòng VIP.
"Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc đến rồi."
Người đàn ông ngồi quay lưng với họ nghe vậy thì quay đầu lại, để lộ gương mặt anh tuấn: "Liên Kiều, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Sắc mặt Liên Kiều thay đổi: "Phùng Chấn Hoa?"
Người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, dáng vẻ tuấn tú phong lưu: "Tôi tên là Do Matsumoto."
Liên Kiều khẽ cau mày, đổi tên à?
"Sao anh lại ở đây?" Đáng lý ra anh ta phải ở trong tù mới đúng chứ?
Do Matsumoto như thể đã thay da đổi thịt, khí chất khác hoàn toàn trước kia, không còn sự hèn mọn mà trở nên hăng hái vì đạt được ý nguyện.
"Tôi sắp về nước, trước khi đi muốn gặp mặt cô. Không biết lần gặp tiếp theo là bao giờ, mong cô giữ gìn sức khỏe."
Về nước? Về Nhật Bản ư?
Liên Kiều quay phắt đầu nhìn bộ trưởng Phương. Bộ trưởng Phương lắc đầu với cô, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ông ấy đã cố hết sức rồi, thế nhưng có một số việc không phải do ông ấy quyết định.
Do Matsumoto được đón về Nhật Bản, sắp trở thành gia chủ của gia tộc Matsumoto, có thể nói là đi lên đỉnh cao đời người.
Từ nhỏ anh ta đã phải sống cuộc sống khổ cực, số phận nhấp nhô, một lòng muốn tiến lên, muốn trở thành người nắm quyền.
Hiện tại vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
"Cô Liên, tôi hy vọng cô đừng giải mã phương thuốc của gia tộc Matsumoto chúng tôi nữa. Mong cô hãy tôn trọng quy tắc của ngành này. Chuyện trước kia tôi không quan tâm, về sau gia tộc Matsumoto sẽ do tôi quản lý."
Liên Kiều giật mình: "Anh được thừa kế gia tộc Matsumoto ư?"
Ánh mắt Do Matsumoto sáng rực một cách lạ thường: "Đúng vậy. Tôi hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, cô là người phụ nữ mà tôi thưởng thức nhất trong đời..."
Anh ta rất muốn đưa cô theo, tiếc là chuyện này không có khả năng.
Cô là vũ khí quan trọng của Trung Quốc, cũng là thần bảo hộ của Trung Quốc.
Liên Kiều thản nhiên đáp: "Nhưng tôi không thưởng thức một tên trộm."
Dù anh ta có đạt đến địa vị cao đến đâu, thì anh ta vẫn mãi là tên trộm muốn trộm thành quả nghiên cứu khoa học của cô, là người có nhân phẩm chẳng ra gì, cô không thích người như vậy.
Sắc mặt Do Matsumoto thay đổi, một nhân viên bên cạnh anh ta lập tức quát lớn: "Im miệng."
Liên Kiều nhìn đám người bên cạnh anh ta, toàn là người Nhật Bản. Họ vây quanh anh ta, khiến anh ta như vầng trăng được sao sáng vây quanh.
Địa vị của anh ta khác trước kia rồi.
"Sao hả? Làm còn không cho người ta nói ư?"
Theo cô biết, Ichiro Matsumoto phát bệnh rồi, chứng Alzheimer càng ngày càng nghiêm trọng.
Gia tộc Matsumoto chỉ còn một cô cháu gái, đối với một quốc gia vô cùng trọng nam khinh nữ như Nhật Bản mà nói, tuyệt đối không cho phép con gái thừa kế sản nghiệp gia đình.
Nếu không, họ đã không dùng mọi cách để đón Do Matsumoto về nước.
Do Matsumoto khẽ cau mày: "Đây là cấp dưới của tôi, rất trung thành, tận tâm, mong cô tha lỗi. Cô Liên, tôi muốn mời cô đến Nhật Bản thao gia hội nghị giao lưu..."
Không đợi anh ta nói xong, Liên Kiều đã dứt khoát từ chối: "Tôi sẽ không đi."
Do Matsumoto khẽ thở dài: "Đúng là tiếc thật."
Đúng lúc này, tiếng loa thông báo vang lên, nhân viên đứng cạnh anh ta nhỏ giọng thúc giục: "Anh Matsumoto, đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta cần phải đi thôi."
Do Matsumoto nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt lưu luyến, quốc gia này chẳng có gì đáng để anh ta lưu luyến cả, duy chỉ có người phụ nữ trước mặt khiến anh ta nhớ mãi không quên.
Những người đã từng gặp Liên Kiều, nào có ai quên được cô?
Anh ta trịnh trọng tạm biệt bằng lễ tiết của Nhật Bản: "Cô Liên Kiều, tạm biệt, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trong tương lai gần."
Liên Kiều khẽ gật đầu đáp lại, tao nhã mà ung dung: "Anh thành thật một chút, đừng để rơi vào tay tôi lần nữa, tôi không dễ nói chuyện thế đâu."
Do Matsumoto cười khổ: "Cảm ơn đã quan tâm."
Thẩm Kinh Mặc không nhịn được mà cười lạnh, cái tên tự mình đa tình này.
Đáng thương thật.
Do Matsumoto nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Kinh Mặc, rốt cuộc anh ta kém anh ở điểm nào?
Người bên cạnh lại thúc giục, Do Matsumoto không thể không rời đi. Sau khi đi qua cửa soát vé, anh ta quay đầu nhìn lại một lần cuối cùng.
Người phụ nữ kia nhìn Thẩm Kinh Mặc bằng ánh mắt đong đầy ý cười, gương mặt tràn ngập tình ý.
Anh ta vừa hâm mộ, vừa ghen tị, hơn hết là sự đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-334.html.]
Nhóm người vừa rời đi, Thẩm Kinh Mặc đã hỏi ngay: "Bộ trưởng Phương, chuyện là thế nào?"
Bộ trưởng Phương cau mày: "Gia tộc Matsumoto đàm phán với cấp trên, chính phủ Nhật Bản cũng ra mặt yêu cầu được sử dụng quyền miễn trừ ngoại giao."
Quyền miễn trừ ngoại giao có nghĩa là nhân viên ngoại giao được bảo vệ khỏi các hành vi xâm phạm thân thể như bắt giữ, giam cầm. Cơ quan tư pháp nơi nhân viên ngoại giao đến ngoại giao không được tiến hành các thủ tục tố tụng, xét xử và thi hành án đối với nhân viên ngoại giao."
Thẩm Kinh Mặc có chút bất mãn: "Cấp trên cũng đồng ý ư?"
Đó là tội phạm, sao có thể nói thả là thả được?
Bộ trưởng Phương cũng rất khó xử: "Điều kiện phía họ đưa ra khiến người ta khó mà từ chối nổi."
Quan hệ ngoại giao vốn là trao đổi lợi ích.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.
Điều họ muốn bảo vệ là lợi ích quốc gia, họ sẽ tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho quốc gia của mình.
Thẩm Kinh Mặc cười lạnh: "Đúng là khiến người ta thất vọng."
Nhìn Liên Kiều im lặng nãy giờ, bộ trưởng Phương không đoán ra suy nghĩ của cô, rốt cuộc cô nghĩ thế nào?
Cấp trên bảo ông ta an ủi Liên Kiều, đừng để cô nảy sinh sự bất mãn.
"Tôi cũng không thích điều này, nhưng đây là thực tế. Chúng ta phải có cái nhìn toàn diện, Liên Kiều, cô có thể hiểu không?"
Liên Kiều chỉ hỏi một câu: "Tôi rất muốn biết, phía Nhật Bản đã dùng gì để đổi Do Matsumoto? Tiền ư?"
Chuyện này vốn là tuyệt mật, thế nhưng cấp trên đã dặn không cần giữ bí mật với Liên Kiều, thế nên bộ trưởng Phương nói thẳng: "Không phải tiền, là hai người đặc biệt và một vài công nghệ tiên tiến."
Nghe xong, Liên Kiều cũng không hỏi nhiều, chỉ khéo léo từ chối lời mời cơm của bộ trưởng Phương, sau đó cùng Thẩm Kinh Mặc rời đi.
Thẩm Kinh Mặc không hiểu cô: "Hình như em không tức giận cho lắm."
Cô yêu hận rõ ràng, ghét ác như thù, trong mắt không chứa nổi hạt cát.
Liên Kiều mỉm cười: "Nếu dùng Do Matsumoto có thể đổi được lợi ích lớn hơn thì cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận. Trên đời này không chỉ có trắng đen, còn có màu xám nữa."
Khả năng sát thương của Do Matsumoto không quá cao, anh ta xuất thân nghèo hèn, chưa từng được học hành tử tế, dù quay về Nhật Bản, chấp nhận sự huấn luyện tinh anh, cũng đã bỏ lỡ độ tuổi tốt đẹp nhất.
Nói cách khác, đời này Do Matsumoto đừng hòng đạt được độ cao như cô.
Người như thế trở thành đối thủ, cô chẳng hề lo lắng.
Nếu anh ta đã có giá trị lợi dụng, vậy thì vắt kiệt thôi.
Nghe những lời cô nói, Thẩm Kinh Mặc không nói nên lời: "Trước nay em vốn rất ghét người trộm cắp."
Nhưng mà trước nay cô vẫn luôn bao dung và có tầm nhìn xa.
Liên Kiều khẽ cong môi, để lộ một nụ cười tự tin.
"Chỉ cần Do Matsumoto không đi con đường ngay thẳng, vẫn tiếp tục đi đường ngang ngõ tắt, thì sớm muộn gì anh ta cũng rơi vào tay em thôi. Đừng nóng lòng."
Thẩm Kinh Mặc lẳng lặng nhìn cô, sao anh lại cảm thấy cô có vẻ háo hức muốn thử thế nhỉ?
Cô nóng lòng muốn bắt người để đổi lấy lợi ích lớn hơn, có phải ảo giác của anh không?
Một du khách bên cạnh chỉ mải chụp ảnh, lỡ va phải Liên Kiều.
Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều lại trò chuyện quá say sưa, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Thấy Liên Kiều bị va trúng, Thẩm Kinh Mặc sợ hãi ôm lấy cô.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Đối phương là một người đàn ông tóc vàng, giọng nói mang khẩu âm London, phong cách ăn mặc vô cùng có cá tính.
Liên Kiều xoa xoa bả vai, vẫn tốt: "Đi đường nên tập trung, đừng nhìn loanh quanh, cũng đừng giơ máy ảnh chụp bừa bãi."
Người đàn ông tóc vàng không ngừng xin lỗi, sau khi thấy rõ gương mặt của Liên Kiều, hai mắt anh ta đột nhiên sáng lên: "Cô gái xinh đẹp này ơi, tôi có thể chụp ảnh cùng cô không?"
Liên Kiều từ chối, người đàn ông tóc vàng không từ bỏ ý định: "Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có thể mời cô và quý ông này làm người mẫu không? Tôi có thể chụp ảnh cho hai người."
Thẩm Kinh Mặc có chút động lòng, anh nhìn về phía Liên Kiều, Liên Kiều khẽ lắc đầu, dịu dàng từ chối.
"Kinh Mặc, nếu anh thích, chúng ta có thể tìm người chụp một album."
Hai mắt Thẩm Kinh Mặc sáng lên: "Được, một lời đã định nhé."
Người đàn ông tóc vàng đi theo sau hai người, thi thoảng lại chụp một vài tầm ảnh sân bay, Trung Quốc vẫn còn rất lạc hậu.
Anh ta thấy cô gái phía trước khẽ ngửa đầu, gương mặt tràn ngập ý cười, mái tóc dài bay bay, sườn mặt xinh đẹp khiến người ta mê mẩn.
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi nhìn cô dịu dàng đến độ khiến lòng người ta mềm nhũn. Ánh mắt đong đầy tình ý, khiến bầu không khí xung quanh họ vô cùng ngọt ngào.
Người đàn ông tóc vàng nhìn một hồi lâu, cuối cùng cầm lòng không đặng lén chụp một bức ảnh.
Vẻ đẹp nên được lưu truyền.
Vẻ đẹp ở khoảnh khắc này nên được chụp lại, để nhiều người nhìn thấy.
Để họ biết rằng nơi phương đông xa xôi, không chỉ có ác long trong truyền thuyết, mà còn có một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông anh tuấn thâm tình.
Anh ta không hề biết rằng, cảm hứng trong giờ phút này của anh ta và những tấm ảnh được anh ta chụp lại, sẽ kéo theo một đợt hưởng ứng, trở thành cảnh đẹp trên vô số diễn đàn.
Rất nhiều người đời sau dùng tấm ảnh này để tưởng nhớ kỳ tích của một thời đại.
Đó là nữ thần và nam thần của chúng ta!