Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-05-02 11:43:17
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Liên chưa bao giờ thèm để mắt tới nhà họ Thẩm, bất kể là ai cũng không thèm để ý.

Liên Kiều hắng giọng một tiếng, mắt liếc ngang ngại ngùng: “À thì, con bẻ khớp tay mẹ kế anh ấy.”

Liên Thủ Chính: …

Anh hai Liên: …

Liên Kiều thì thào hỏi: “Thế có quá ác không ạ?”

Anh hai Liên xoa đầu cô, nói: “Làm tốt lắm, đối xử với kẻ địch phải thẳng tay, không được mềm lòng như thế.”

Thà khiến người khác chịu khổ chứ tuyệt đối không để trẻ con nhà mình chịu thiệt, nguyên tắc cư xử của nhà này đơn giản vậy thôi.

“Không phải sợ, có gì nhà ta đỡ được hết, Thẩm Hoa Quân phải không nhỉ?” Liên Thủ Chính lạnh lùng cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, “Tôi muốn nói chuyện với cục trưởng Trần.”

Bên kia nhận máy, Liên Thủ Chính chỉ nói một câu: “Nghe nói Thẩm Hoa Quân có mở một hiệu thuốc, nhưng không có giấy tờ kinh doanh, tôi muốn tố giác.”

Thẩm Kinh Mặc giật mình, kinh sợ nhìn ông, bác Liên trông lịch lãm văn nhã thế mà cũng cứng tay ghê.

Xem ra, thói hung tàn này là gene di truyền của nhà họ Liên rồi.

Liên Kiều có cha anh cỡ này, con đường rước cô về làm vợ của anh dường như càng gian nan trắc trở.

Liên Thủ Chính liếc qua, lộ vẻ không vui: “Thẩm Kinh Mặc, cậu không hài lòng?”

Dám nói một từ ‘không’ thôi là cán chổi tiễn cậu ra cửa luôn.

Người nhà họ Liên không chủ động gây sự với ai, nhưng cũng không sợ khi có người gây sự với mình.

Thẩm Kinh Mặc vội vàng lắc đầu: “Không ạ, cháu vô cùng khâm phục bác, xử lí quá tuyệt, đương nhiên nên chặt đứt đường lui của đối thủ rồi. Liên Kiều giống bác, thông minh tài giỏi, làm gì cũng dứt khoát.”

Cha vợ tương lai quá dữ, phải làm sao đây?

Liên Thủ Chính thấy thái độ của Thẩm Kinh Mặc cũng tạm được, mới bỏ qua cho anh.

Anh hai Liên không nhịn được bèn phỉ nhổ: “Cha cậu mà nghe được lời vừa rồi của cậu, bảo đảm sẽ đuổi cậu khỏi nhà liền.”

Nhà họ Thẩm hỗn loạn như thế, ai muốn gả con gái vào đó chứ?

Thẩm Kinh Mặc lại hớn hở vui sướng: “À, căn nhà đó không thuộc sở hữu của ông ấy đâu.”

Không phải anh bạc bẽo mà do lối hành xử của ông ta quá thấp hèn, đã bào hết cả tình thân cha con vốn chẳng còn nhiều.

Liên Kiều tò mò: “Chẳng lẽ thuộc quyền sở hữu của anh?”

“Không phải.” Thẩm Kinh Mặc trào phúng nói, “Thuộc quyền sở hữu của chú út anh, năm đó toàn bộ bất động sản đều được ghi dưới tên chú ấy, tiền mặt về anh em anh, bọn anh đã mang ra nước ngoài hết.”

Cho nên, cuộc sống của anh em anh ở nước ngoài rất thoải mái, đời sống vật chất đầy đủ, được giáo dục trong môi trường giáo dục chất lượng cao.

Liên Kiều chấn kinh, vậy có nghĩa là Thẩm Hoa Quân chỉ là cái thùng rỗng? Mọi giao dịch quan trọng như thế đều không cần thông qua ông ta? Phải vô dụng cỡ nào mới khiến bản thân rơi vào tình cảnh này?

Thảm thật, thảm không ai bằng, ha ha ha.

“Vậy có nghĩa là, cha anh thực ra không nhà, không tiền?”

“Đúng vậy.” Thẩm Kinh Mặc thản nhiên đáp, hoàn toàn không hề có một chút thương xót cha ruột mình.

“Đáng thương quá.” Liên Kiều gập người cười ngặt nghẽo, “Vậy thì ả tình nhân kia sao lại chịu theo ông ta vậy?”

Người ta chịu l.à.m t.ì.n.h phụ là vì cái gì? Đương nhiên là vì tiền, vì địa vị, chẳng lẽ còn vì thích ông ta ở bẩn, già nua, một đời vợ, có con riêng?

Thẩm Kinh Mặc cười lạnh: “Sao lại không chịu? Trước kia bà ta chỉ là một hộ sĩ quèn, lấy ông ta liền thành bà Thẩm, ít nhất cũng không phải lo chuyện cơm áo hàng ngày, mỗi tháng cha anh có thể nhận được một ít tiền hoa hồng, chắc tầm vài trăm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuop-lai-vai-chinh-tu-chi-gai-nuoi-tra-xanh/chuong-124.html.]

Vài trăm? Ừm, ở thời đại này cũng tính là khá nhiều rồi, nhưng đối với giới nhà giàu thì chẳng là gì cả, còn chẳng mua nổi một món trang sức ra hồn.

Chút tiền ấy có thể giúp một nhà ba người ăn no mặc ấm, mỗi bữa đều có gạo có thịt, ấm no đầy đủ hơn người thường, nhưng nếu muốn vàng bạc đầy người, ăn diện thời thượng, ra ngoài chỉn chu thì không thể.

Nhưng mấy người kia lại thuộc dạng mê hư vinh, cứ nhất quyết phải thể hiện trước mặt người khác cơ, mua vài bộ quần áo sang trọng, vài món trang sức quý giá treo ra hù dọa người ta, sau đó ở nhà đành ăn cơm rau.

Liên Kiều hả hê lắm, hao tổn tâm tư tranh được cái ghế vợ chính thức, cuối cùng cũng chỉ được vài thứ rẻ tiền: “Ha ha ha.”

Thẩm Kinh Mặc thấy cô cười vui vẻ đến thế, lòng cũng sung sướng theo: “Ông ta vốn định lén lút mở hiệu thuốc kiếm thêm chút thu nhập, mà giờ bị tố cáo, hẳn cả nhà đó phải đói há mồm rồi.”

“Đáng đời.” Thứ cặn bã không xứng được sống tốt, như thế mọi người mới hài lòng, phải không nào?

Chợt một giọng nói yếu ớt vang lên: “Liên Kiều cũng họ Liên à? Là họ hàng xa nhà ta ạ? Sao lại gọi Liên Đỗ Tùng là anh hai?”

Tiếng cười vui vụt tắt, mọi người đồng loạt quay về phía Trình Mỹ Cẩm, bầu không khí trở nên kì quái.

Trình Mỹ Cẩm nhận ra mình vừa hỏi một câu khác thường, bèn xấu hổ nói: “Cháu chỉ tò mò chút thôi, không có ý gì đâu ạ.”

Liên Thủ Chính đổi đề tài: “Chuẩn bị ăn cơm đi.”

“Vâng ạ.” Liên Kiều nhanh nhẹn đứng lên, chạy vào bếp lấy bát đũa.

Cơm nước xong, Trình Mỹ Cẩm đứng dậy chào ra về, Thẩm Kinh Mặc còn muốn ở lại thêm lát nữa, nhưng anh hai nhà họ Liên đã tống cổ về.

Trước khi đi, Trình Mỹ Cẩm còn quay đầu nhìn Liên Đỗ Tùng một cái, muốn nói gì đó mà không dám nói ra, ánh mắt lưu luyến, nhưng Liên Đỗ Tùng lại như thể không trông thấy, đi thẳng về phòng mình.

Trình Mỹ Cẩm quay đi, khẽ thở dài, tiếng thở dài buồn bã tan nhanh trong gió.

Liên Kiều cầm đĩa trái cây đặt trước mặt cha mình, khe khẽ hỏi: “Anh hai con với Trình Mỹ Cẩm là thế nào đấy cha?”

Tranh thủ lúc anh hai không ở đây, phải hỏi ngay.

Liên Thủ Chính trông bộ dạng lén lút của con gái mà bật cười: “Trước kia từng hẹn hò với nhau, nhưng về sau quan niệm sống không hợp nên chia tay.”

Liên Kiều lẩm nhẩm: “Quan niệm không hợp?”

Liên Thủ Chính thở dài một tiếng, yêu thì dễ, ở chung mới khó.

Có rất nhiều người không thể qua được chướng ngại ‘quan điểm sống’ này.

“Nhà họ Trình làm trong quân đội đã nhiều thế hệ, con cháu đều phát triển trong đó, Trình Mỹ Cẩm muốn anh con cũng tòng quân cùng con bé.”

Liên Kiều hiểu ra: “Nhưng anh con lại lựa chọn theo kinh doanh? Cho nên hai bên chia tay?”

“Phải.” Liên Thủ Chính còn chẳng nỡ buộc con làm theo ý mình, làm sao có thể cho phép người khác ép con cái mình được.

Về vấn đề này, Liên Kiều cũng tỏ thái độ tương tự: “Ai có chí nấy, cần gì phải ép nhau nhỉ?”

“Không phải ai cũng hiểu được đạo lý này, con gái của cha, con là cô gái thông minh hào sảng nhất trên đời, không giống đám ngốc ngoài kia.”

“Hi hi, cha à, ngày nào cha cũng khen con như thế, con sẽ trở nên kiêu căng đấy.”

“Cha chỉ ăn ngay nói thật, con của cha đứa nào cũng là nhân tài kiệt xuất cả.”

Tết năm nay thật vui vẻ đầm ấm, mỗi ngày ăn ăn uống uống, rồi rong chơi khắp nơi, chơi hăng đến độ chả thiết làm việc.

Nhưng ngày vui thường ngắn chẳng tày gang, mới chớp mắt tết đã qua rồi, Liên Kiều phải về trường. Ở đây, cô tình cờ gặp lại Tần Lộ và Trần Đan Bình, trông hai người đều khá vui vẻ khỏe khoắn.

Trần Đan Bình tặng cho Liên Kiều một túi quà quê, Tần Lộ tặng mấy túi đồ kho, Liên Kiều đáp lễ mỗi người hai hộp bánh ngọt Đạo Hương Thôn.

Lễ tết, mọi người đều thích tặng bánh kẹo rượu thuốc gì đó, bánh ngọt trong nhà xếp cả đống, lấy ra tặng người quen cho vơi bớt là hợp lý nhất.

Cô còn lấy hai bình Mao Đài tặng cho hiệu trưởng La, hiệu trưởng vui mừng lắm, còn bảo về sau có rượu gì ngon cứ mang tới cho ông, lạc thú lớn nhất đời ông chính là nhâm nhi một chén rượu ngon.

Mối quan hệ giữa hai nhà không giống bình thường, tình cảm đương nhiên cũng đặc biệt hơn.

Loading...