Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:38
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện này khiến cho tất cả các trường học chú ý. Sau khi hỏi thăm họ mới biết được, đó là một học sinh của trường trung học phổ thông số một ở thành phố Z.

Hơn nữa, khi tham gia thi vòng loại trước đó, học sinh này cũng là người nộp bài trước, không những thế còn tiến vào vòng đấu bán kết này với số điểm tối đa.

Tất cả các giáo viên đều âm thầm cân nhắc... đây đúng là một đối thủ mạnh.

Nếu lần này Tô Trà vẫn có thể giành được thành tích tốt, thì đây chính là may mắn của giáo viên dẫn đội của cô, vậy mà lại tìm được một hạt giống tốt như thế.

Cũng không biết là tìm được từ chỗ nào nhỉ? Sao trước đó bọn họ không nghe được bất cứ phong thanh nào thế?

Thế nhưng đối với Tương Kì, có may mắn hay không thì ông ta không biết, lúc này ông ta chỉ thầm hi vọng, sau này Tô Trà ít gây ra mấy hành động hù dọa ông ta kiểu này là được rồi.

Có trời mới biết, khi nãy lúc nhìn thấy Tô Trà là người đầu tiên rời khỏi phòng thi, trái tim ông ta đập nhanh đến độ sắp đứt phựt luôn rồi ấy chứ. Lúc ấy trong đầu ông ta trống rỗng không nghĩ được gì...

Là mải ngủ quên, hay là làm xong rồi?

Đã kiểm tra lại chưa?

Con nhóc thối này sao lại nộp bài thi trước thế hả?

Lại còn nộp trước tận bốn mươi phút, là muốn hù c.h.ế.t ông ta có phải không?

Cũng may, sau khi Tương Kì xác nhận rằng Tô Trà thực sự làm được hết tất cả các bài, hơn nữa còn kiểm tra kĩ càng rồi, ông ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may mà không xảy ra bất trắc gì.

Ông ta lớn tuổi rồi, không chịu được hù dọa như thế này nữa đâu.

Nếu lần này cô vượt qua vòng đấu bán kết, ông ta còn đang định khi ban tổ chức cuộc thi tổ chức trại đông, ông ta sẽ gọi điện cho lão Vương bên kia, nhờ lão Vương chăm sóc cho Tô Trà khi cô đến Bắc Kinh đây này.

Nếu Tô Trà đã nói không có vấn đề gì lớn, vậy chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.

Tương Kì tính toán, chờ sau khi về nhà, ông ta phải gọi điện cho Vương Quốc Quân bên kia để nhấn mạnh chuyện này mới được.

Bên kia, Vương Quốc Quân ở Bắc Kinh xa xôi cũng đang nhớ thương chuyện đấu bán kết, lần trước nghe Tương Kì thổi phồng như thế, Vương Quốc Quân quả thật đã chú ý đến cuộc thi toán học Olympic này nhiều hơn.

Ôi, cũng không biết tình hình bên phía Tương Kì thế nào rồi, học sinh mà ông ta dẫn đội có phát huy tốt không đây, liệu có thể tiến vào trại đông không cơ chứ?

Nếu lọt vào trại đông, thì tháng sau sẽ phải đến Bắc Kinh rồi.

-----

Cuộc thi kết thúc rồi, mà Tương Kì cũng muốn để cho các học sinh được thả lỏng tâm trạng, thế nên bèn dẫn họ đến một quán ăn để ăn cơm.

Tốt xấu gì Tương Kì cũng là giáo sư của Đại học Bắc Kinh, ông ta vẫn còn một chút tiền tiết kiệm, cho nên mời các em học sinh ăn món ngon không vấn đề gì cả.

Tương Kì chọn một cửa hàng đông khách, diện tích quán rộng, mà khách cũng đông.

Đoàn người đi vào, phải đợi một lát mới có bàn trống.

Có bàn trống rồi, mọi người vội vàng ngồi vào bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-95.html.]

Tương Kì vốn có ý định để cho đám trẻ gọi món, thế nhưng hết đứa này đến đứa kia lại khách sáo.

Chúng đến nói để ông gọi món đi, bởi vì chúng không biết gọi gì cả, mà chúng không kén ăn, ông gọi món gì chúng cũng đều có thể ăn được.

Tương Kì cũng là người hào phóng, vừa cất tiếng đã gọi một mạch bảy tám món ăn. Chín đứa bé này đều đang ở trong giai đoạn phát triển, lượng cơm rất lớn.

Thế nhưng khi mấy học sinh nhìn thấy thầy Tương gọi đầy một bàn đồ ăn rồi mà vẫn có ý định gọi tiếp thì vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đủ rồi thầy ơi. Đủ rồi thầy ơi."

"Ha ha ha, được thôi. Nếu chút nữa không đủ thì lại gọi tiếp nhé." Tương Kì cười nói.

Tương Kì ngồi cùng bàn với mấy đứa trẻ, nhìn thấy những gương mặt tràn ngập nụ cười và hào hứng xung quanh, ông ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân trẻ ra rất nhiều tuổi.

Cũng trong nhà ăn đó, ở cái bàn cách họ không xa, có một giáo viên dẫn đội đưa mười học sinh của mình đi liên hoan.

Vừa rồi khi đoàn người Tương Kì tiến vào nhà hàng, bọn họ cũng nhìn thấy được.

Hơn nữa, bọn họ cũng phát hiện ra, cô gái hôm nay nộp bài thi trước cũng ở trong đoàn người này.

"Ôi, thầy ơi. Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp ở bàn bên kia kìa, chính là học sinh hôm nay nộp bài thi trước đó." Một cậu con trai ngồi ở bàn đó cất tiếng, vừa nói chuyện vừa lén liếc mắt quan sát về phía cái bàn cách mình không xa.

Giáo viên dẫn đội nghe học sinh nhà mình nói thế, thì cũng quay đầu qua nhìn.

Chỉ thấy ở cái bàn cách đó không xa, cô gái xinh đẹp đang nói chuyện với cậu thiếu niên bên cạnh.

Nhìn từ góc độ của ông ta, dáng dấp của cô gái kia vô cùng xinh xắn, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn, khi cười rộ lên, bên phía má phải còn để lộ một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Người ta vẫn luôn nói, thiếu niên tầm tuổi này thường dễ thầm thương trộm nhớ, giáo viên phát hiện ra, có vài cậu học sinh của mình đều đang lén nhìn trộm cô gái nhà người ta.

"Hừ, không phải chỉ có mỗi dáng dấp xinh đẹp thôi sao? Ai biết cô ta có làm được bài không? Nhìn xem cậu ta cười lẳng..." Một giọng nói tràn ngập sự chua chát và ghen tị vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lập tức trở nên đông cứng lại.

Giáo viên vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của ông ta lập tức tối sầm xuống, ông ta xụ mắt quát: "Từ Cầm."

Tử Cầm bị giáo viên quát một câu thì ngẩng đầu lên, khi đối diện với ánh mắt không đồng ý của giáo viên nhà mình, sự khinh thường trên gương mặt cô ta mới miễn cưỡng thu lại vài phần.

Giáo viên nhìn thấy Từ Cầm như thế thì khẽ lắc đầu.

Từ Cầm này, đầu óc thông minh thì thông minh thật, thế nhưng tính tình lại cực đoan thái quá, thường không thể hòa thuận với những bạn học khác.

Chẳng qua dù sao ông ta cũng chỉ là một giáo viên mà thôi, đây không phải chuyện ông ta tiện nhiều lời dạy dỗ.

Một tiếng sau, cả hai bàn đều đã cơm no rượu say.

Cả hai bàn lần lượt tính tiền, sau đó đoàn người lục tục rời khỏi tiệm cơm.

Tô Trà đi sau cùng, hai người Trầm Nghiễm và Cận Tùng cũng chậm rãi đi bên cạnh cô. Ba người cậu một câu, tôi một câu, vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi tiệm cơm, Tô Trà ngẩng đầu lên thì đối diện với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tô Trà đã sớm cảm nhận được có người đang nhìn cô, không, phải nói là đang lườm cô thì đúng hơn.

Đến khi nhìn thấy đối phương, Tô Trà khẽ nheo mắt lại đánh giá.

Loading...