Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:30
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tám mươi đồng á?" Chạy xe xa như thế, vậy mà một chuyến chỉ kiếm được có tám mươi đồng thôi ư?

"Tôi không đi, anh đi đi thôi. Trong nhà tôi còn vợ với con nhỏ, tôi đi xa nhà, nhỡ trong nhà có việc gì thì ai chăm sóc cho họ đây?" Lúc này Tô Thắng Dân từ chối thẳng thắn luôn.

Không phải Tô Thắng Dân kiêu ngạo đâu, thế nhưng một tháng mới kiếm được có tám mươi đồng, quả thật ông còn chê ít.

Ông đi những địa phương gần đây, chỉ mất khoảng mười ngày nửa tháng, thế nhưng kiếm được tận mấy chục, hơn một trăm đồng không phải tốt hơn ư?

Hơn nữa, về loại mặt hàng sản phẩm điện tử thế này, Tô Thắng Dân không cần nghĩ cũng biết sự béo bở của chúng.

Chỉ được chia có một phần lợi nhuận, thế nhưng lại phải mệt sống mệt c.h.ế.t lái xe, cam đoan bảo vệ hàng hóa an toàn, bỏ sức lớn mà chỉ được chia có một chút tiền như thế, ai thích làm thì làm, dù sao thì ông cũng không làm.

Thấy Tô Thắng Dân từ chối, vẻ mặt của Lý Tân Kiên có chút khó coi.

Sở dĩ Lý Tân Kiến đến rủ Tô Thắng Dân làm cùng, là vì trước đó ông ta có được nghe kể về chuyện Tô Thắng Dân giấu d.a.o trong xe, cảm thấy Tô Thắng Dân là một người tàn nhẫn. Có Tô Thắng Dân đi cùng, ông ta sẽ an toàn hơn một ít.

Thế nhưng ai mà ngờ được, tiền đã dâng lên đến cửa rồi, mà tên ngốc Tô Thắng Dân này lại còn đẩy đi.

"Chú thực sự không đi ư? Chuyến này kiếm được không ít tiền đâu đó. Bình thường chúng ta mua hàng riêng cũng chỉ kiếm được khoảng mười, hai mươi đồng mà thôi, ai mà nỡ bỏ ra một lúc mấy trăm đồng để đi mua hàng đâu cơ chứ?”

“Chúng ta cũng không dễ dàng gì, hơn nữa, anh còn nghe nói con gái chú đang học cấp ba đúng không, tốn nhiều tiền như thế. Chúng ta có thể kiếm được thêm đồng nào thì tốt đồng ấy, trong nhà vẫn có mọi người đang chờ được ăn cơm kia kìa, tiền là thứ tốt, đã dâng đến tận cửa rồi, sao chú còn không cần?"

"Không phải là tôi không cần, thế nhưng chuyến hàng này anh cứ nhận một mình anh là được rồi. Tôi vừa mới tới đội vận chuyển chưa được bao lâu, lỡ có xảy ra chuyện gì, bát cơm này của tôi cũng không thể ăn tiếp được nữa." Tô Thắng Dân tìm bừa một cái cớ, qua loa lấy lệ sau đó giơ tay lên lau mặt.

"Cái đó, tôi vừa mới về, trên đường không được ngủ ngon, mắt tôi sắp díu chặt lại rồi đây này. Tôi phải về nhà đây, chuyện này anh tìm người khác đi thôi."

"Ôi, không phải, Tô Thắng Dân..."

Lý Tân Kiến vẫn chưa nói xong, thì Tô Thắng Dân đã đi xa rồi.

Nhìn thấy bóng dáng ngày càng xa của Tô Thắng Dân, vẻ mặt của Lý Tân Kiến vô cùng khó coi.

Đợi một lát sau, ông ta mới nhổ một ngụm nước bọt theo hướng mà Tô Thắng Dân đã đi.

"Đồ ngu!"

Có tiền mà không kiếm, đúng là đồ ngu mà.

Lý Tân Kiến thấy thái độ của Tô Thắng Dân như thế, thì ông ta đã lập tức biết Tô Thắng Dân sẽ không dính vào chuyện này.

Trong lòng ông ta thầm cân nhắc những đồng nghiệp khác trong đội vận chuyển, sau đó ông ta phát hiện ra, vậy mà lại không có ai thích hợp hơn Tô Thắng Dâu cả, dù sao thì cũng đâu có ai tàn nhẫn như Tô Thắng Dân đâu cơ chứ.

Thế nhưng, tiền đã đưa đến cửa rồi, nếu như không lấy, Lý Tân Kiến sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-91.html.]

Ông ta khẽ cắn môi, Lý Tân Kiến quyết định ông ta sẽ tự làm một mình.

Trên đời này có một câu nói là, to gan c.h.ế.t no, còn nhát gan thì c.h.ế.t đói mà.

Tô Thắng Dân không quan tâm đến chuyện của người khác, sau khi rời khỏi đội vận chuyển, ông lập tức đến quầy thịt mua thịt rồi đi về nhà.

Bây giờ cuộc sống của gia đình ông đã coi như tạm yên ổn rồi, tuy rằng lái xe vận chuyển hơi mệt một chút, thế nhưng việc đồng áng cũng mệt cơ mà. Hơn nữa, khi làm tài xế, ông còn kiếm được nhiều tiền hơn làm ruộng ấy chứ.

Chuyện này đúng là ít nhiều cũng nhờ có con gái ông, nếu không thì đời nào ông được nhận vào đội vận chuyển làm việc.

Tô Thắng Dân về nhà, chân trước vừa vào đến cửa, lỗ tai ông đã giật giật rồi.

Ông nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đầu óc của ông vẫn chưa kịp chuyển động thì động tác đã nhanh hơn rồi, ông chạy xộc thẳng vào phòng của ông bà nội Tô.

Tô Thắng Dân vừa chạy vào phòng, thì có một người đi ra khỏi phòng của chi thứ hai.

"Ơ, vừa rồi hình như mẹ nghe thấy tiếng bước chân mà nhỉ? Tú Mi, có phải con rể quay về rồi không? Không phải con vừa nói, con rể sắp quay về rồi đấy ư?"

"Ôi, mẹ của con ơi, lỗ tai của mẹ sao mà thính thế được, tai con thính hơn mà còn chưa nghe thấy cái gì đây này. Đúng là Thắng Dân nói hôm nay sẽ về, thế nhưng con cũng không rõ giờ giấc cụ thể nữa. Mẹ nhìn đồng hồ xem, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, mẹ nhanh chóng đi về nhà đi thôi." Tròng mắt của Vương Tú Mi nhanh chóng đảo quanh, không biết nghĩ đến chuyện gì, bà nhìn về phía phòng của ông bà nội Tô bên kia.

Nghe khi Vương Tú Mi nhìn về phía đó, thì bỗng nhiên một bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ phòng của ông bà nội Tô, cái tay kia lắc lắc, ý bảo: chưa về, không có ở nhà.

Vương Tú Mi vừa nhìn thấy bàn tay kia đã biết ngay người đó là ai.

Chung sống với nhau hơn mười năm rồi, bàn tay của chồng mình thế nào, sao mà bà không nhận ra cho được?

"Không phải. Mẹ nghe nói mỗi lần Thắng Dân về nhà đều sẽ xách theo một chút thịt về. Tú Mi à, con cũng biết điều kiện nhà chúng ta rồi đó, cháu con đã hai tháng nay không có thịt mà ăn rồi..."

Bà cụ Vương quan sát con gái, bày ra dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình, lòng của Vương Tú Mi vẫn bình lặng như nước.

Có đánh c.h.ế.t Vương Tú Mi cũng không tin những lời mà bà cụ Vương nói là sự thật.

Đúng là bà cũng biết điều kiện của nhà mẹ đẻ nhà mình, tuy rằng có chú khó khăn, thế nhưng cũng chưa đến nông nỗi hai tháng rồi mà không có chút thức ăn mặn nào cả.

Hơn nữa, mẹ bà còn hay đau lòng cho cháu trai, nếu như bà ta thực sự nhẫn tâm để mấy thằng nhóc đó hai tháng không ăn thịt, tên của Vương Tú Mi bà đây sẽ viết ngược lại cho xem.

Không phải Vương Tú Mi nhẫn tâm đâu, sau khi kết hôn vài năm, Vương Tú Mi vẫn luôn nhớ thương nhà mẹ đẻ.

Thế nhưng năm Tô Trà được ba tuổi, bà dẫn theo Tô Trà về nhà mẹ đẻ, hai vợ chồng bà và Tô Thắng Dân mệt đến c.h.ế.t đi sống lại giúp nhà mẹ bà làm việc đồng áng xong, về đến nhà nhìn thấy cháu trai ăn bánh mà bà mua về, còn con gái bà lại một thân quần áo bẩn, ngồi một bên thèm khát.

Chuyện này vô cùng quá đáng.

Loading...