Khoảng nửa giờ sau, Tô Thắng Lợi đã quay về.
Nghe nói xe đạp đã sửa xong, trong lòng Tô Thắng Lợi vẫn còn có chút khó tin. Mãi đến khi chú ta xuống lầu đi thử hai vòng, chú ta mới thực sự tin là xe đạp của mình đã được sửa tốt rồi.
Hơn năm giờ, Vương Tú Mi dẫn Tô Trà, cầm theo hai cân đường rời khỏi xưởng dệt.
Bảy giờ tối, khi trời đã tối đen rồi, họ mới về đến thôn.
Hai người vừa đi đến cửa thôn, đứng từ rất xa đã nhìn thấy cửa nhà mình có một đống người vây kín…
“Tú Mi, cô về rồi à. Nhà cô xảy ra chuyện rồi.”
“Đúng đúng đúng, Tú Mi à, cô về nhà nhanh đi.”
“Chồng cô và vợ của Đông Khuê đánh nhau rồi. Cô mau về đi, khuôn mặt của Thắng Dân bị xước vài vết dài, m.á.u chảy ròng ròng khiến người ta vừa nhìn thôi đã thấy đau rồi.”
Gì? Chồng bà bị đánh á?
Khi nhận được tin tức này, Vương Tú Mi mất bình tĩnh trong nháy mắt.
"Trương Thúy Hà, cô dám đánh người đàn ông của tôi." Vương Tú Mi rống lên một tiếng, rồi vọt vào trong nhà.
Những người vốn đang vây kín cổng thấy Vương Tú Mi vọt đến như một con mãnh thú thì vội vàng tránh ra, nhường ra một lối đi cho bà.
Tô Trà cũng vội vàng đuổi theo bước chân của Vương Tú Mi, đi theo vào sân.
Vừa vào sân, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Thắng Dân bị một người phụ nữ túm chặt áo, trên mặt ông đúng thật là mang vài vết cào vẫn đang rướm máu.
Tô Thắng Hoa đứng bên cạnh Tô Thắng Dân, ngăn cản Trương Thúy Hà đánh người, ông bà nội Tô ở bên cạnh giúp đỡ.
Thế nhưng ba người đàn ông là Tô Thắng Hoa, Tô Thắng Dân và ông nội Tô tất nhiên không thể ra tay đánh một người phụ nữ như Trương Thúy Hà được, mà bà nội Tô đã lớn tuổi rồi, cũng không phải đối thủ của Trương Thúy Hà, vài người xông vào nhau, thế nhưng đều không thể kéo Trương Thúy Hà ra.
“Trương Thúy Hà, cô buông tay ra cho bà đây. Cô thế mà dám đánh chồng bà, tục ngữ nói đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nữa kia mà, cô bắt nạt người đàn ông của bà, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là lợi hại.”
Ban đầu khi nghe thấy tiếng của vợ, Tô Thắng Dân còn cảm thấy vô cùng xúc động, thế nhưng khi nghe được từ "chó" kia, sự xúc động đó lập tức tan biến sạch.
Không đợi những người khác kịp phản ứng lại, Vương Tú Mi đã xông đến túm Trương Thúy Hà, cào cho bà ta vài nhát.
Trương Thúy Hà túm áo Tô Thắng Dân, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên mặt truyền đến một cảm giác nóng rát, vô cùng đau đớn.
“Vương Tú Mi, cô dám cào tôi á?”
“Cào đã là gì, bà đây còn dám đánh cô đây này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-9.html.]
“Vương Tú Mi, đồ đàn bà chanh chua nhà cô.”
“Sao chanh chua bằng cô, chồng cô vẫn chưa đủ cho cô đánh à, mà cô dám chạy đến đánh chồng tôi? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, vì sao hoa lại có màu hồng.”
“A a a, Vương Tú Mi, cô c.h.ế.t chắc rồi.”
“Còn chưa biết ai c.h.ế.t trước ai đâu.”
Đến đây đi, cứ xông đến đây.
A... Rốt cuộc mọi người cũng không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi mọi người hồi phục tinh thần đã thấy Vương Tú Mi và Trương Thúy Hà xông vào cấu xé nhau rồi.
Cô cắn tôi một miếng, tôi giật mạnh tóc cô.
Cô đ.ấ.m vào mặt tôi một cú, tôi sẽ xông đến véo vào eo cô, xem ai đau hơn ai.
Chậc, đàn bà đánh nhau, vừa nhìn thôi đã thấy khủng bố rồi.
Đám đàn ông đứng cạnh phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, vội vàng tiến lên kéo người ra.
Thế nhưng hai người phụ nữ chiến đấu quá hăng, đánh đến độ mấy người đàn ông xông vào can cũng không can được, trái lại còn bị hai người cào cấu, đ.ấ.m đá đủ kiểu.
Tô Trà nhìn bà mẹ già của mình đang đánh nhau với người ta, cô sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại.
Sống hai đời rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tô Trà được chứng kiến phụ nữ nông thôn đánh nhau thế này.
Thế nhưng, trong hai người phụ nữ kia có bà mẹ già hời của cô đang bị đánh, vì vậy Tô Trà không thể đứng ngoài nhìn được.
Nháy mắt đó, trong đầu Tô Trà lập tức nảy lên một suy nghĩ: Mẹ kiếp, đánh đi!
Tô Trà đảo mắt qua đống cuốc xẻng, nông cụ trong góc tường, nhưng sau một giây suy nghĩ thì cô quyết định bỏ qua chúng, mấy thứ đồ chơi này quá nguy hiểm.
Cô đảo mắt một vòng quanh sân, thế nhưng không tìm thấy được thứ gì có thể sử dụng được, cho nên Tô Trà lập tức quay người đi vào phòng bếp.
Không đến một phút đồng hồ sau, Tô Trà đi ra ngoài.
Một cô gái nhỏ như Tô Trà vốn đang bị mọi người phớt lờ, thế nhưng khi Tô Trà vừa đi ra khỏi phòng bếp, cô đã khiến toàn bộ những người có mặt ở hiện trường lúc bấy giờ chấn động.
Nguyên nhân là do... trên tay Tô Trà đang cầm một con d.a.o bầu.
Cô gái nhỏ có dáng vẻ trắng trẻo, sạch sẽ, cô mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời. Thế nhưng cái d.a.o bầu trên tay cô lại vô cùng ngang ngược.
"Buông mẹ tôi ra!" Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà lạnh như băng, cô quát lớn một tiếng.