Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:24
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Tú Mi lẩm bẩm, lúc trước người nhà mẹ đẻ của bà còn mắng bà, nói bà mắt mù mới coi trọng Tô Thắng Dân.
Nghĩ đến đây, Vương Quyên đã không thể ngồi yên được nữa, bà ta đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Tú Mi đang định cầm tấm vải đến tìm bà nội Tô, trước kia Vương Tú Mi chưa từng may quần áo, một tấm vải tốt thế này, lỡ bà mà làm hỏng thì có phải quá đáng tiếc rồi không?
Cho nên Vương Tú Mi định đến nhờ bà nội Tô dạy cho bà.
"Em dâu hai, em đang làm gì thế?" Vương Quyên nhìn thấy bóng dáng của Vương Tú Mi thì vội vàng gọi một câu.
"Có làm gì đâu, tôi đang định đến phòng mẹ. Không phải Tô Trà vừa mua một tấm vải về đấy ư, tôi không biết may, cho nên muốn đến nhờ mẹ dạy tôi." Vương Tú Mi dừng lại một lát, bà đáp lời.
"Ồ, em không biết làm, nhưng mà chị biết mà. Em đến tìm mẹ làm gì, chút chuyện nhỏ này đừng phiền đến mẹ, để chị may giúp em là được." Vương Quyên nói xong thì lại nhìn qua tấm vải màu lam nhạt trong lòng Vương Tú Mi, trong n.g.ự.c bà ta lại chua c.h.ế.t đi được.
"Ờm...?" Vương Quyên uống nhầm thuốc à?
Vương Tú Mi nhìn bà chị dâu Vương Quyên với vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng bà bỗng hiện lên một câu: chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
Trước kia, cái lúc mà vẫn chưa chia nhà ở riêng, Vương Tú Mi vẫn cảm thấy tính cách của bà chị dâu cả này quá thành thật, thế nhưng sau khi chia nhà xong, Vương Tú Mi mới nhìn thấy rõ bản chất của bà ta.
Có vài người thành thật, nhưng chưa chắc đã là người tốt, sau khi ở riêng, Vương Tú Mi không ít lần nghe thấy Vương Tú Mi ra ngoài nói xấu Tô Trà.
Cho nên, lúc này khi bà chị dâu này đột nhiên thò mặt ra nói sẽ giúp bà may quần áo, Vương Tú Mi cũng không dám để cho Vương Quyên làm.
"Chị dâu, không cần đâu ạ. Chúng ta đã ở riêng rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải học làm mà thôi."
Vương Quyên bị từ chối, thế nhưng trên gương mặt bà ta vẫn giữ nguyên nụ cười: "Em dâu, chị nhờ em giúp một chuyện có được không?"
"Chuyện gì?" Vẻ mặt Vương Tú Mi lộ rõ vẻ cảnh giác.
"Tú Mi, em xem chú hai đang làm ở đội vận chuyển, chị định nhờ chú hai giúp một chuyện, xin cho anh cả em cũng vào đội vận chuyển làm việc. Em cũng biết anh cả em rồi đấy, chăm chỉ chịu khó. Qua hai năm nữa, Tô Vận cũng sẽ lên đại học, chị sợ không đủ tiền lo cho con bé, cho nên bây giờ mới muốn nhân lúc còn sớm, kiếm thêm nhiều tiền một chút. Em xem có được hay không..."
"Không được." Vương Tú Mi quyết đoán từ chối.
Nói đùa à? Đội vận chuyển là do Tô Thắng Dân nhà bà mở à, muốn cho ai vào cũng được?
Lại nói, lúc trước Tô Thắng Dân nhà bà để có thể vào đó đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Mỗi ngày đi sớm về khuya luyện xe, lại còn phải mua t.h.u.ố.c lá để khơi thông quan hệ với người khác.
Không phải Vương Tú Mi coi thường chồng mình đâu, thế nhưng nếu không phải gia đình bạn học cùng lớp Tô Trà có người làm trong đội vận chuyển, thì Tô Thắng Dân còn lâu mới có cửa vào.
Cho nên, Vương Quyên chỉ nói vài ba câu đã muốn để Tô Thắng Hoa vào đội vận chuyển. Trên đời này làm gì có chuyện đẹp như mơ thế cơ chứ?
"Tú Mi, chúng ta đều là người một nhà, em giúp chị một chút thì có sao."
"Không phải tôi không muốn giúp, mà là Tô Thắng Dân không có năng lực này." Vương Tú Mi ném lại một câu như thế, rồi lập tức chạy đến phòng của bà nội Tô.
Vương Quyên thấy Vương Tú Mi chạy mất, thì sắc mặt bà ta lập tức tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-88.html.]
Một lát sau, Vương Quyên phun một ngụm nước bọt về phía hướng phòng của chi thứ hai, rồi đen mặt đi về phòng mình.
Tô Trà ngồi trong phòng, cô đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.
Bác cả gái đây là muốn tay không bắt sói. Vừa mở miệng đã đòi vào đội vận chuyển, khấu khí lớn thật đấy.
Phải biết rằng, lúc trước vì muốn để cho Tô Thắng Dân được vào đội vận chuyển, để cho nhà họ Mạnh giúp đỡ nói tốt vài câu, Tô Trà còn cố ý đến tận nhà họ Mạnh tặng quà nữa cơ đấy.
Sau này, chính bản thân Tô Thắng Dân cũng chịu bỏ tiền ra mua t.h.u.ố.c lá mời mọi người trong đội vận chuyển, còn mời họ ăn cơm. Nếu không, đội vận chuyển nào có dễ vào như thế.
Nếu tính toán ra, thì lúc trước Tô Thắng Dân cũng mất khoảng năm sáu mươi đồng chứ ít gì?
Thế nhưng, Tô Trà cũng biết mẹ già Vương Tú Mi nhà cô khôn khéo hơn bất cứ người nào khác, chắc chắn bà sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này đâu.
Bên kia, Tô Vận vừa đi ra ngoài đã trùng hợp nghe được đám bà tám trong thôn bàn luận rằng gần đây Tô Thắng Dân phát tài.
Không thấy gần đây Vương Tú Mi hết mua kẹo lại mua thịt đấy à? Đúng là tiêu tiền như nước mà.
Tiền lương của Tô Thắng Dân cũng không thấp, thế nhưng nghe nói Tô Thắng Dân còn định mua nhà cho con gái nữa cơ mà.
Cũng không biết là đám bà tám này nghe được tin tức từ đâu nữa, trước nay chỉ nghe thấy người trong thôn này đập nồi bán sát mua nhà cho con trai, chứ đã nghe thấy nhà ai mua nhà cho con gái đâu cơ chứ?
Chuyện mua nhà cho con gái cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là mua nhà.
Nếu đã có suy nghĩ mua nhà, vậy chứng tỏ phát tài rồi, nếu không thì làm sao lại đột nhiên có suy nghĩ này?
Đám bà tám hóng hớt với nhau, Tô Vận trốn vào chỗ kín nghe lén. Càng nghe, cô ta lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Tiền lương của đội vận chuyển không quá cao, thời buổi này chỉ có đầu cơ trục lợi mới có thể kiếm bộn tiền mà thôi.
Chỉ cần tàn nhẫn một chút, táo bạo một chút, chắc chắn rất nhanh sẽ kiếm được tiền.
Trong đầu Tô Vận bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật và non nớt.
Ở thời đại này, giá cả các nơi chênh lệch khá nhiều. Lúc này giá cả các mặt hàng vẫn chưa thống nhất theo hợp tác xã cung tiêu.
Ở thời đại này, đi Quảng Châu mua vài sản phẩm điện tử về bán trao tay, đó không phải đều là tiền đấy ư?
Mấy tháng trước, trong thôn có xe đến thu hoạch thóc đấy thôi. Bọn họ cũng đang kiếm tiền từ chênh lệch giá còn gì?
Người khác có thể, sao cô ta lại không được?
Tô Vận càng nghĩ, lại càng nóng lòng muốn thử.
Đầu tiên, cô ta phải tìm xe. Thế nhưng trấn trên chỉ có duy nhất một đội vận chuyển, chính là đội vận chuyển mà Tô Thắng Dân đang làm việc kia.
Cô ta không thể đến tìm Tô Thắng Dân được. Với cái tính cách tinh ranh của Tô Thắng Dân, nếu đến tìm ông ta, chắc chắn ông ta sẽ ăn không ít tiền hoa hồng.
Hơn nữa, bọn họ đã ở riêng rồi, có chuyện tốt như thế, sao cô ta phải để cho chi thứ hai hưởng cơ chứ?