Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:23
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bây giờ Vương Tú Mi cảm thấy lúc đó mắt bà đúng là hỏa nhãn kim tinh mới có thể nhìn trúng bảo bối Tô Thắng Dân này.

Hôm nay Tô Trà mua thịt về, cho nên buổi tối hôm đó Vương Tú Mi làm món thịt kho tàu, sau đó bê sang biếu ông bà nội Tô một bát như thường lên.

Mãi đến khi ăn cơm tối rồ mà Tô Bảo vẫn cứ dán chặt lấy Tô Trà, hỏi cô trong thành phố có gì vui không.

Nói thật thì Tô Trà cũng không biết, vì dù sao thì cô suốt ngày ở trong trường trung học phổ thông số một, có đi ra ngoài bao giờ đâu.

Cho nên, cô chỉ có thể kể cho Tô Bảo nghe về trường trung học phổ thông số một thôi.

Phong cảnh của thành phố (trường trung học phổ thông số một) rất đẹp, có rất nhiều cây cối xanh mướt, ngoài ra còn trồng thêm rất nhiều hoa nữa.

Thức ăn trong thành phố (trường trung học phổ thông số một) rất ngon, hầu như bữa nào cũng có thịt.

Khụ khụ, cái này chỉ có thể nói là thức ăn của trường trung học phổ thông số một tốt thôi.

Thành phố (trường trung học phổ thông số một) còn vô cùng náo nhiệt nữa, mọi người đều rất thân thiện... Ừm, trường học đúng thật là có rất nhiều người, khá náo nhiệt, ồn ào.

Còn về phần mọi người thân thiện, Tô Trà cảm thấy tất cả các bạn học đều rất tốt, rất dễ ở chung.

Tô Trà nói luyên thuyên, còn Tô Bảo lại nghiêm túc lắng nghe.

Trong cái đầu nhỏ của cậu bé đã hình thành suy nghĩ rằng thành phố cái gì cũng tốt. Phong cảnh đẹp, thức ăn ngon, người dân lại thân thiện, đây không phải cái gì cũng tốt thì là gì nữa?

Cuối cùng Tô Trà bị Tô Bảo quấn lấy đến độ không còn cách nào nữa, chỉ đành nhanh chóng lấy quyển truyện tranh mà cô mua cho Tô Bảo ra, đưa cho cậu bé.

Nhìn thấy truyện tranh, Tô bảo lập tức không còn hứng thú quan tâm xem trong thành phố có gì tốt nữa.

Cậu bé vội vàng cầm truyện tranh ra ngoài tìm bạn bè khoe khoang.

Nhìn đi, chị gái cậu mua truyện tranh cho cậu đây này.

Tô Trà vừa về, trong lòng Vương Quyên ở bên phòng cả bên kia lại có chút khó chịu.

Trước đây trong thôn ai mà không khen con gái Tô Vận của bà ta thông minh, cho dù bà ta không có con trai, thế nhưng bà ta lại sinh được một Tô Vận không thua kém gì con trai cả.

Nhưng mà gần đây, người trong thôn đều khen Tô Trà. Hơn nữa vì chuyện ở riêng mà thanh danh của Tô Vận có chút không dễ nghe, Vương Quyên đang sầu lo chuyện tương lai tìm nhà chồng cho Tô Diệp và Tô Vận đây.

Chuyện của Tô Diệp trước đó cũng ầm ĩ một trận lớn rồi, bây giờ thanh danh của Tô Diệp cũng không tốt, chẳng có nhà nào đến cửa hỏi thăm Tô Diệp cả.

Chuyện này khiến cho Vương Quyên lo c.h.ế.t đi được.

Hơn nữa, Vương Quyên còn nghe nói đội vận chuyển của Tô Thắng Dân đã trả tiền công rồi, tổng cộng được tám mươi đồng, hơn nữa đội vận chuyển còn phát thêm cả thịt.

Điều này khiến ý đồ lần trước bị dập tắt của Vương Quyên lại bắt đầu nhen nhóm lên.

Làm việc ở đội vận chuyển tuy rằng mệt thật đấy, thế nhưng một tháng được trả tiền công tận tám mươi đồng, còn phát thêm cả thịt, điều này khiến bà ta vô cùng động lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-87.html.]

Lại nói, trên đời này có việc gì mà không mệt đâu. Làm ruộng cũng mệt đấy thôi, thế nhưng lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền cả.

Hai vợ chồng họ làm việc mệt sống mệt chết, quanh năm suốt tháng, thế nhưng trừ đi tiền ăn uống rồi chi tiêu linh tinh ra, một năm cũng chỉ tiết kiệm được có vài chục đồng.

Trong phòng, nhìn thấy mẹ già nhà mình mặt nhăn mày nhó, trong lòng Tô Vận cũng không thoải mái gì cho cam.

Dường như tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi. Rõ ràng ban đầu người mọi người thích là cô ta - Tô Vận, thế nhưng bây giờ tất cả mọi người lại thích Tô Trà.

Nhất là gia đình trưởng thôn, bởi vì chuyện Tô Trà dạy kèm cho Xuân Thịnh, cho nên nhà trưởng thôn đều đặc biệt chiếu cố cho gia đình của chi thứ hai.

Hơn nữa Tô Trà còn được đến thành phố học, mà Tô Vận cô ta lại chỉ có thể học ở trường trung học phổ thông số hai trên trấn trên.

Chính sự chênh lệch này khiến cho lòng Tô Vận nghẹn lại, vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, lần trước cô ta còn nghe nói, Tô Trà nhận được năm mươi đồng tiền thưởng do trường học phát.

Tô Trà đi học mà cũng có thể kiếm tiền, gần đây Tô Vận có chút sốt ruột, cô ta đang bận nghĩ xem nên làm gì thì mới có thể kiếm tiền đây, tốt nhất là kiếm tiền nhanh một chút, cô ta còn muốn mua nhà trong thành phố, sau đó dẫn cha mẹ lên đó làm ăn buôn bán nhỏ.

Mua nhà cũng coi như một khoản đầu tư, tương lai giá nhà sẽ tăng mạnh, đến lúc đó cô ta lại có thể kiếm thêm một khoản.

Thế nhưng, làm gì để kiếm tiền nhanh đây?

Hơn nữa, cô ta cũng không có tiền vốn. Nếu muốn dùng tiền, thì chỉ có thể lấy năm trăm đồng được chia lúc ở riêng kia thôi.

"Tiểu Vận, con nói xem, để cha con cũng đến đội vận chuyển làm có được không?"

Đang mải suy nghĩ, Tô Vận lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Vương Quyên, nhất thời cô ta chưa kịp phản ứng lại.

Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Vương Quyên rồi khẽ mím chặt môi.

"Mẹ, đội vận chuyển đâu phải muốn vào là vào được."

"Sao lại không? Con xem, không phải chú hai của con đã vào được rồi đó ư? Cha con tốt hơn chú hai của con nhiều, sao lại không vào được?"

"Mẹ, muốn vào đội vận chuyển phải có quan hệ, còn phải tốn tiền. Con nghe người ta nói, một suất trong nhà máy thôi đã phải mua mất mấy trăm đồng rồi."

"Mấy trăm đồng á? Ăn cướp đấy à?" Vương Quyên giật mình, thế nhưng sau khi nghĩ lại bà ta lại nói: "Muốn nói đến quan hệ không phải quá dễ rồi ư? Chú hai của con đang làm ở đó, đó không phải quan hệ thì là gì?"

"Mẹ, mẹ cảm thấy chú hai có thể giúp chúng ta ư?"

"Sao lại không? Đều là anh em ruột mà, chẳng lẽ không thể giúp nhau một chút?"

"Được rồi, được rồi. Mẹ, chuyện này mẹ đừng mơ nữa." Tô Vận không có kiên nhẫn tiếp tục tranh luận chuyện này với Vương Quyên, cô ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Thế nhưng suy nghĩ của Vương Quyên lại khác cô ta, bà ta cảm thấy chú hai có lẽ sẽ không từ chối đâu.

Thế nhưng lúc này chú hai không có ở nhà. Nếu không, hay là bà ta tìm Vương Tú Mi bàn chuyện này trước, nhờ Vương Tú Mi nói giúp đôi câu nhỉ?

Loading...