Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:31:21
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong những lời đó có ai mà không tức giận cho được, Vương Quốc Quân cũng tức giận.
Cho nên năm nay, nhất định họ phải cố gắng, dốc hết toàn lực, nếu tiếp tục không giành được huy chương vàng nữa, quốc gia họ sẽ bị cười thối mặt.
Cũng may, năm nay đã có vài hạt giống tốt, hi vọng giành được huy chương vàng vẫn khá cao.
"Đúng rồi, ông nghe mẹ cháu nói, cháu thi vào trường quân đội à? Thằng nhóc này được lắm."
"Ha ha, cũng chỉ tàm tạm thôi ạ. Ông Vương, cháu kể ông nghe, lần này cháu gặp một người vô cùng lợi hại. Người đó mới thực sự xứng với hai chữ lợi hại, trình độ văn hóa và lý luận quân sự của người đó đều xuất chúng..."
"Ồ, còn có tên nhóc lợi hại đến vậy cơ à?"
"Tất nhiên rồi ạ. Cháu nghe nói người nhà cậu ta cũng đều là bộ đội hết, từ nhỏ đến lợi, cậu ta đều sống tại đơn vị."
"Vậy chắc chắn đó là một thằng nhóc tốt." Vương Quốc Quân khen một câu.
"Đúng đó ạ." Điều quan trọng là, dáng dấp người ta còn vô cùng ưa nhìn. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Tần Phong lại có chút chua.
Dáng dấp của anh ta cũng ưa nhìn đấy thôi, thế nhưng đám con gái vừa nhìn thấy người nọ đã nhào lên, thật sự khiến cho Tần Phong vừa hâm mộ vừa ghen tị.
-----
Ở thôn Thanh Sơn.
Dạo gần đây, cuộc sống của Vương Tú Mi vô cùng thuận lợi, chồng bà làm việc trong đội vận chuyển, hai vợ chồng ông bà im lặng kiếm được rất nhiều tiền, con gái bà lại đến trường trung học phổ thông số một học.
Thời gian gần đây, Vương Tú Mi bà chính là người nổi tiếng nhất trong thôn.
Trong khoảng thời gian này, Tô Thắng Dân lại chạy thêm hai chuyến hàng, thế nhưng điểm đến của hai lần này không phải chỗ trước kia, cho nên ông không thể kiếm tiền từ đồng hồ được nữa.
Chẳng qua may mà đầu óc của Tô Thắng Dân cũng coi như lịnh hoạt, ông mua mấy thứ đồ khác, cũng kiếm được tận năm trăm đồng.
Cách kiếm tiền này thu hồi vốn vô cùng nhanh chóng, năm trăm đồng ban đầu của họ, bây giờ đã biến thành một ngàn đồng rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, cho dù có làm chuyện gì đi nữa thì rủi ro và cơ hội vẫn luôn ngang nhau.
Người có thể yên tâm để chồng mình mang toàn bộ số tiền mà gia đình có đi mua bán, e rằng cũng chỉ có mỗi một mình Vương Tú Mi thôi.
Đội vận chuyển không chỉ có mỗi mình Tô Thắng Dân làm tài xế, thế nhưng, người dám lấy tận năm trăm đồng ra đầu cơ trục lợi thì chỉ có mỗi một mình ông mà thôi.
Những tài xế khác trong đội vận chuyển mà có thể kiếm được vài chục đồng đã đủ thỏa mãn rồi.
Trái tim Tô Thắng Dân lớn, mà dã tâm cũng lớn, vừa ra tay một cái đã bỏ ra mấy trăm đồng, nếu lỡ bị cướp hết, vậy thì đến cái quần cộc cũng không còn mà mặc.
Đây cũng chính là lý do vì sao người ta khen Tô Thắng Dân có đầu óc tốt. Sau vài chuyến hàng, Tô Thắng Dân còn đúc kết ra kinh nghiệm: đến nơi này thì mua món đồ này, đến chỗ kia thì lại mua món đồ kia.
Để đảm bảo bản thân không mua nhầm hàng, uổng công vô ích, Tô Thắng Dân còn cố ý đến tìm những đồng nghiệp trong đội vận chuyển hỏi thăm, thậm chí còn cố ý ghi lại vào một quyển vở tránh cho quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-86.html.]
Chạng vạng, Tô Trà về đến nhà.
"Mẹ, con về rồi đây."
Tô Trà vừa vào đến sân đã cưởi gọi một tiếng.
Nghe thấy giọng nói của Tô Trà, Vương Tú Mi và Tô Bảo đang ở nhà vội vàng chạy ra khỏi phòng.
"Chị, chị về rồi à? Thành phố có đẹp không? Có chỗ nào chơi không? Chị, chị kể cho em nghe với." Tô Bảo vừa nhìn thấy Tô Trà đã lập tức dính chặt lấy cô.
Đây chính là chị gái của cậu bé đó, chính là bà chị gái có thể đi học ở trường trung học phổ thông số một thành phố đó.
Địa phương xa nhất mà Tô Bảo từng đi mới chỉ có trấn trên thôi, hơn nữa, cậu bé lớn ngần này rồi, mà cũng mới chỉ được lên trấn trên hai ba lần,
Cho nên, Tô Bảo vô cùng tò mò không biết thành phố có dáng vẻ thế nào.
"Tránh ra, tránh ra, đừng có làm phiền chị gái con. Chị con vừa đi đường về, chắc chắn là đang mệt lắm rồi." Vương Tú Mi đẩy cái đầu nhỏ của Tô Bảo ra, sau đó lập tức tươi cười hỏi con gái: "Sao con lại về, đã ăn gì chưa? Hay mẹ nấu cho con chút đồ ăn nhé? Con lại mua cái gì thế?"
Tầm mắt của Vương Tú Mi dừng trên cái túi to mà con gái đang cầm trên tay, lại cằn nhằn:
"Sao lần nào về nhà con cũng mua đồ đạc linh tinh thế? Con ở ngoài thì nên ăn nhiều một chút, cũng đừng để bản thân đói bụng, có hại cho sức khỏe lắm đấy. À mà, hai ngày trước mẹ vừa mua cho con hai cân kẹo sữa rồi, đợi lần này con về trường học, thì nhớ mang theo đấy nhé."
"Con có mua gì đâu, có mỗi hai cân thịt, một con cá, và hai tấm vải màu lam nhạt, để mẹ và Tô Bảo may quần áo mới." Tô Trà nói.
"Lại mua vải à? Sao con cứ tiêu hoang thế, mẹ với em con có quần áo rồi, không cần may đồ mới nữa. Mà màu lam nhạt cũng tốt, chút nữa mẹ sẽ may cho con hai bộ quần áo."
Vương Tú Mi cười ha ha tính toán, chút nữa may cho con gái hai bộ, con gái bà có làn da trắng nõn, mặc màu xanh nhạt nhất định sẽ tôn da cho xem.
"Không cần đâu mẹ. Con có nhiều quần áo lắm rồi, hơn nữa con thích màu đỏ cơ. Lần sau con mua màu đỏ về, trời cũng sắp lạnh đến nơi rồi, mẹ may cho con cái áo khoác nhé."
"Được rồi, màu đỏ cũng được, tôn da, con mặc màu đỏ cũng đẹp."
"Cha con đâu ạ? Lại đi đánh hàng ư?" Tô Trà hỏi.
"Ừ. Mấy hôm trước cha con vừa về, trong lúc ngủ còn nói mớ nữa cơ. Ha ha ha, cha con nói sẽ mua nhà cho con." Hễ cứ nhắc đến chuyện này là Vương Tú Mi lại cảm thấy buồn cười.
Đồ đàn ông chó kia, cuối cùng cũng làm được một chuyện hợp lý.
Chuyện mua nhà cho con gái này, Vương Tú Mi đồng ý hai tay hai chân.
"Phụt, cha con thật sự nói thế ư?" Tô Trà cũng bị chọc cho buồn cười.
"Còn phải nói ư?" Vương Tú Mi ghé sát vào tai Tô Trà thì thầm: "Mẹ kể cho con nghe, cha con kiếm được nhiều tiền lắm, mẹ tính chỉ khoảng nửa năm đến một năm nữa thôi, chuyện mua nhà cho con có lẽ cũng thành hiện thực được rồi."
Tô Trà cũng ngẩn người, cha già nhà cô kiếm tiền giỏi thế cơ à?
Không hổ là cha cô, đúng là lợi hại mà.
Hai tháng kiếm được năm trăm đồng. Bây giờ nhà trên trấn trên cũng không quá đắt, chỉ tốn khoảng ba ngàn đồng là có thể mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách rồi.