Tuy Lý Quốc Đống nói như thế, thế nhưng nụ cười trên mặt ông ta đã chứng tỏ, ông ta vô cùng hài lòng với tiếng "chú" này của Tô Trà.
Lý Quốc Đống đã làm bảo vệ gác cổng cho xưởng dệt nhiều năm rồi, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ được nghe một tiếng "chú" của con nhóc này, cả người ông ta đều thư thái hẳn ra.
Một lúc sau, bác bảo vệ cầm công cụ sửa chữa ra, Tô Trà cười nói cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú Lý nhé, chút nữa cháu sẽ trả đồ lại cho chú ạ.”
"Ôi, không gấp, không gấp, cháu cứ từ từ dùng. Để ở đây thì cũng để không ấy mà." Lý Quốc Đống xua tay ý bảo cô không cần vội.
Tô Trà xách bộ dụng cụ sửa chữa về đến dưới tòa nhà dành cho công nhân, cô mở thùng dụng cụ ra, chưa tùy tiện ra tay mà quan sát thêm một lúc lâu nữa, sau khi cân nhắc để chắc chắn rằng không có gì sai sót, cô mới ra tay.
Ken két, ken két, cạch!
Ken két, ken két, cộp.
Ken két, ken két... Đến khi Vương Tú Mi xuống lầu tìm con gái thì thấy cô dường như đã tháo tung chiếc xe đạp ra rồi, bà sợ tới mức trợn tròn hai mắt lên.
Ôi trời của tôi ơi, con gái... Con dừng tay!
Con làm gì thế này?
“Con gái, con con con... Con phá hỏng chiếc xe này rồi?”
Vương Tú Mi quát lên một tiếng, sau đó bà mới vô thức phát hiện ra giọng mình quá lớn, bà lập tức giơ tay lên bịt kín miệng mình lại, vội vàng đi đến trước mặt Tô Trà.
Bà hạ thấp giọng, hết hồn hỏi cô: “Con gái, cái này, cái này, con làm gì đấy?”
"À... Con có tháo hết ra đâu, chỉ tháo một phần thôi, chút nữa con sẽ lắp về nguyên vẹn." Tô Trà khó hiểu trả lời.
"Lắp, lắp về?" Vương Tú Mi suýt chút nữa tắt thở, bà che n.g.ự.c một lúc lâu mới cất tiếng: “Con gái, chúng ta về nhà nhanh thôi, chút nữa chú ba thím ba con về chắc chắn sẽ tức điên mất, cân đường của chú ba con kia, mẹ cũng không thèm nữa.”
Vương Tú Mi nhanh chóng đứa ra quyết định chạy trốn.
Nghe được những lời này của mẹ già, Tô Trà vừa buồn cười lại vừa có chút bất đắc dĩ.
Lúc này rồi mà mẹ già của cô còn nhớ thương cân đường của chú ba.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của mẹ già, Tô Trà nhanh chóng giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-8.html.]
“Mẹ, mẹ đừng gấp, cái xe này con chắc chắn có thể lắp lại y nguyên mà. Trước kia còn từng nhìn ông cụ sửa xe ven đường kia sửa rồi, mà vừa nãy con xem, thấy vấn đề không lớn. Chẳng qua là ghi đông có chút vấn đề, con đã điều chỉnh lại rồi, xích xe con cũng lắp lại rồi. Không có vấn đề gì cả.”
Thấy con gái nói năng đạo lý rõ ràng như thế, Vương Tú Mi cũng có chút tin tưởng.
Nhưng đồng thời, trong lòng bà cũng nhanh chóng có tính toán, nếu con gái không sửa được, thì cùng lắm hai mẹ con họ lập tức chạy về thôn thôi chứ có gì đâu.
Dù sao nếu chú ba mà có đuổi về tận thôn, thì cùng lắm hai mẹ con ăn mắng vài câu.
Thế nhưng sau đó Vương Tú Mi lại nhìn động tác của Tô Trà, cô tháo tháo lắp lắp, bà xem mà không hiểu cô đang làm gì.
Dù sao thấy con gái lần lượt lắp đặt lại các bộ phận của xe đạp mà khi nãy con bé tháo ra, trái tim của Vương Tú Mi cũng buông lỏng được một nửa.
Lại nói, dáng vẻ này của con gái, giống như con bé thật sự biết làm vậy.
Đợi sửa xe đạp xong, đôi bàn tay của Tô Trà đã đen thui rồi. Dây xích có dầu nhớt, khi nãy cô sửa xích, quần áo của cô còn bị b.ắ.n lên không ít dầu nhớt đây này.
"Này, sửa xong rồi à?" Vương Tú Mi trợn tròn mắt.
“Có lẽ thế ạ. Đợi con rửa cái tay xong đã, rồi con sẽ kiểm tra lại lần nữa.”
Tô Trà nói xong thì xoay người đi rửa tay.
Khoảng hai ba phút sau, Tô Trà quay lại.
Cô đỡ lấy ghi đông, ngón tay của Tô Trà thon dài, trắng nõn, trong vô cùng xinh đẹp.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Tú Mi, cô nhấc chân dài ngồi lên xe, sau đó, đạp một cái, chiếc xe chở người lao ra ngoài.
Tô Trà đạp xe đạp đi vài vòng, sau khi chiếc xe đi đến trước mặt của Vương Tú Mi, cô mới dùng chân phanh xe để xe dừng lại.
Vương Tú Mi nghệt mặt nhìn con gái, một lúc sau bà mới tỉnh táo lại, hỏi cô: “Thế nào rồi? Sửa xong rồi?”
"Vâng, sửa xong rồi ạ." Tô Trà gật đầu.
Sau khi sửa xe xong, Tô Trà đi trả bộ dụng cụ sửa chữa, sau đó thì bị Vương Tú Mi kéo lên lầu, vừa đi bà còn vừa nói mãi không ngừng.
“Con nói xem, sao con to gan thế hả? Chiếc xe đạp kia chẳng khác nào mạng của chú ba con cả, nếu nhỡ may con mà làm hỏng, chú ba con chắc chắn sẽ chửi con cho xem. Lần này con trăm nghìn lần đừng có làm thế nữa nhé, trái tim của mẹ con không chịu nổi kích thích như thế nữa đâu.”
"Cũng may là con sửa được, chút nữa chú ba con về, mẹ phải tỉ mỉ kể lại chuyện này một lần mới được. Con giúp chú ba con sửa xe đạp, một cân đường không đủ trả công." Vương Tú Mai nhíu mày suy nghĩ, trong lòng bà âm thầm tính toán, bà lên tiếng nói tiếp: “Ít nhất cũng phải... Hai cân đường.”