Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:30:02
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay cả hai đồng nghiệp của Tô Thắng Dân cũng trợn tròn mắt. Đây, đây, Tô Thắng Dân lén giấu d.a.o nhỏ từ bao giờ thế?

Hai bên giằng co, thế cục hết sức căng thẳng. Lúc này trong đầu Tô Thắng Dân không nghĩ được bất cứ thứ gì cả, trong đầu ông chỉ có duy nhất một suy nghĩ thôi, đó chính là không thể để mất hàng hóa được.

Trên đời này có một thứ, gọi là tên vô lại sợ tên ngang ngược, tên ngang ngược lại sợ tên không muốn sống.

Hành động của Tô Thắng Dân đã dọa sợ đối phương, nhìn thấy sự tàn nhẫn của Tô Thắng Dân, đối phương thậm chí còn không dám ngăn cản. Tên bị Tô Thắng Dân dí sát d.a.o vào bụng kia nhanh chóng giục mấy người khác chuyển tảng đá trên đường đi, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của đội vận chuyển lái dần xa.

Đợi đi được một đoạn đường, Tô Thắng Dân ngồi trên ghế lại, trái tim ông đập loạn xạ, chân cũng mềm nhũn ra.

Vừa rồi ông không nghĩ được gì cả, thế nhưng bây giờ hoàn hồn lại, Tô Thắng Dân nghĩ mà sợ hãi không thôi.

Ôi chao cha mẹ ơi, hù c.h.ế.t ông đây rồi.

Vợ ơi, con gái ơi, con trai ơi, thế giới bên ngoài thật đáng sợ quá đi mất.

Hu hu hu, ông muốn về nhà.

Vài ngày sau, Tô Thắng Dân lái xe về đến đội vận chuyển một cách thuận lợi. Đỗ xe xong thì đợi người đến thống kê hàng. Cấp trên nghe được chuyện xảy ra trên đường về, nên đã đặc biệt thưởng cho Tô Thắng Dân mười đồng tiền.

Tuy mười đồng có vẻ không nhiều lắm, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tô Thắng Dân được thưởng. Vốn tâm trạng sợ hãi hoảng hốt vì chuyện giữa đường kia cũng bị ông quẳng ra sau đầu luôn rồi.

Huống chi trong buổi họp lãnh đạo còn khen ngợi ông, cộng thêm số tiền thưởng kia, ông đột nhiên cảm thấy không còn sợ như trước nữa.

Sau khi tan họp, Tô Thắng Dân cầm tiền, chạy nhanh như bay đến trường trung học phổ thông số hai của thị trấn.

Ông có tiền rồi, có thể mua đồ ăn ngon cho con gái.

Đợi Tô Trà ra khỏi trường học, nhìn thấy Tô Thắng Dân đứng ở cổng trường chờ mình, hốc mắt của cô lập tức chua xót.

Mười mấy ngày nay, cha già của cô rốt cuộc đã trải qua chuyện gì thế hả?

Sao người lại tàn tạ thế này?

"Cha, sao cha gầy nhiều thế? Có phải mệt quá không?" Tô Trà đau lòng cất tiếng hỏi.

"Không gầy đâu. Chẳng qua lâu ngày cha không tắm rửa, nên trông có chút bẩn thỉu thôi mà. Con gái, cha nhận được tiền thưởng, cha đến đây mời con đi ăn nè. Con muốn ăn gì hả, cha mua cho con." Tô Thắng Dân lấy ra mười đồng tiền giấy, giơ ra trước mặt con gái, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Cha, tiền thưởng của cha thì cha cứ giữ lấy, muốn ăn gì thì mua cái đó. Cha xem cha gầy chưa kìa."

"Vậy không được. Cha đã nói là tiến được tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho con mà, cha nói lời giữ lời. Đúng rồi, cha còn mua chút kẹo thỏ sữa cho con nè, mua ở ngoài rẻ hơn chỗ chúng ta. Thế nhưng cha quên mang đến đây rồi, chút nữa cha sẽ mang đến cho con sau." Tô Thắng Dân nói miên man không dứt.

Thực ra nhiều ngày qua ông ăn không ngon, ngủ không yên, mí mắt của ông sắp díu chặt vào nhau rồi.

Cuối cùng Tô Thắng Dân vẫn mua cho Tô Trà hai cái bánh bao thịt, cũng mua cho bản thân ông hai cái.

Sau đó ông còn nhờ ông chủ cửa hàng bánh bao gói lại sáu cái mang về cho người nhà nếm thử.

Tô Thắng Dân đưa Tô Trà về trường học, sau đó lập tức về thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-78.html.]

Ban đầu khi người trong thôn nhìn thấy Tô Thắng Dân thì không suýt chút nữa không nhận ra. Mới nửa tháng không gặp, sao người lại thành dáng vẻ thế này rồi?

Không phải nói là ra ngoài lái xe ô tô ư? Sao quay về lại như người ăn xin thế?

"Thắng Dân, chú vừa lái xe về đấy à? Sao gầy nhiều thế?"

"Ha ha, em không gầy, không gầy đâu mà. Chẳng qua là không có thời gian sửa soạn bản thân thôi."

Có người hỏi, Tô Thắng Dân lập tức cười ha ha đáp lời đối phương.

Về đến nhà, bà nội Tô nhìn thấy Tô Thắng Dân vừa gầy vừa đen thì hốc mắt đỏ lên.

Bây giờ ông làm gì còn dáng vẻ của thằng con trai thứ hai trắng nõn không thích làm việc của bà cụ nữa, không biết phải chịu bao nhiêu khổ sở rồi?

Nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế, Vương Tú Mi cũng bị dọa sợ rồi. Nửa tháng không gặp, ông lại gầy nhiều thế này, da còn đen đi nữa chứ.

"Làm sao thế này, có phải mệt lắm không? Mệt đến độ này rồi, hay là chúng ta không làm nữa. Em đột nhiên cảm thấy ở nhà trồng trọt cũng tốt lắm." Vương Tú Mi vô cùng đau lòng cho chồng.

"Không sao đâu, con gái đã phí công lớn như thế mới giúp anh vào được đội vận chuyển, sao mà không làm tiếp cho được. Chẳng qua tạm thời anh vẫn chưa thích nghi được thôi, chờ thêm một thời gian nữa là tốt rồi."

Tô Thắng Dân thấy mẹ và vợ đau lòng thành như thế thì ngượng ngùng cất tiếng:

"Mẹ à, vợ à, không có việc gì mà. Mọi người đun nước giúp con nhé, con sửa soạn lại một chút. Suốt một tuần vừa rồi con không tắm rửa, chính bản thân con cũng không chịu được cái mùi này nữa rồi."

Nghe thấy những lời này của Tô Thắng Dân, Vương Tú Mi nhanh chóng chạy đi đun nước, bà nội Tô cũng giúp đỡ nhóm lửa.

Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân ra khỏi nhà tắm. Ông đúng là có gầy hơn một chút, đen đi một chút,t ehes nhưng không tàn tạ như lúc vừa về đến nhà.

Tô Thắng Dân chia cho ông bà nội Tô hai cái bánh bao thịt, để lại bốn cái làm cơm tối cho gia đình họ.

Ông bị ông nội Tô kéo lại hỏi han vài câu, sau đó Tô Thắng Dân tìm cơ hội rời khỏi, vội vàng kéo Vương Tú Mi về phòng.

"Làm gì thế? Thần thần bí bí." Vương Tú Mi thấy dáng vẻ của Tô Thắng Dân như thế thì cất tiếng hỏi.

"Ha ha ha, vợ ơi, chúng ta phát tài rồi." Tô Thắng Dân cười ngây ngô, sau đó xắn tay áo lên.

Chỉ thấy trên cánh tay của Tô Thắng Dân có năm sáu cái đồng hồ.

Không cần nói cũng biết, dáng vẻ thổ hào của Tô Thắng Dân khiến cho Vương Tú Mi kích động đến độ hai mắt trợn tròn lên.

"Ôi trời ơi, đồng hồ này ở đâu ra thế? Anh cướp à?" Vương Tú Mi trợn tròn mắt hỏi.

"Nói bậy cái gì thế hả? Đây là anh mua đó." Tô Thắng Dân lườm bà một cái.

Ông không cướp của người khác. Trái lại còn suýt chút nữa bị người khác cướp kia kìa.

Thế nhưng chuyện này Tô Thắng Dân không định kể cho vợ nghe, chuyện đã qua rồi, nói ra chỉ khiến người nhà càng thêm lo lắng.

"Mua á? Anh làm gì có tiền?" Vương Tú Mi vừa hỏi xong, đột nhiên "Ồ" một tiếng phản ứng lại: "Có phải anh trộm tiền của em không?"

"Trộm cái gì mà trộm, đây là tiền của hai vợ chồng chúng ta mà, anh chỉ tham ô một chút thôi. Anh việc gì phải trộm, anh quang minh chính đại lấy đó."

Loading...