Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:30:00
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải thì thôi, còn nếu phải... vậy tương lai của Tô Trà, thực sự khó mà đo đếm được!

Ngày hôm sau, vừa đến trường Trầm Nghiễm đã nhắc đến chuyện mời cơm với Tô Trà.

Tuy rằng Tô Trà không hiểu lý do vì sao nhà họ Trầm lại mời cô đến nhà ăn cơm, thế nhưng có đồ ăn ngon, tất nhiên Tô Trà không thể không đến rồi. Chỉ có đồ ngốc mới từ chối đồ ăn ngon thôi.

Hơn nữa, có chuyện gì thì đến nhà họ Trầm rồi sẽ biết thôi.

Trong khoảng thời gian này, Tô Trà vẫn luôn lo lắng cho ông cha già Tô Thắng Dân nhà mình, từ lúc đó đến giờ cũng đã được một tuần rồi, không biết ông đã trở lại chưa nữa.

-----

Trên một con đường nhỏ con cong, mấy chiếc xe chậm rãi di chuyển. Đường xi măng gập gềnh, có vài chỗ còn lõm sâu để lộ cả bùn đấy, xe di chuyển qua những ổ gà, ổ voi đó mà lắc hết bên này đến bên kia.

Trong xe, nếu giờ phút này Tô Trà mà có mặt ở đây thì đoán chừng cô cũng không nhận ra người kia là cha mình đâu.

Người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, hai má gầy đến độ hóp lại, trơ xương.

Gương mặt đen xạm đi, tóc bết lại, bộ quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

Trải qua một chuyến hàng này, Tô Thắng Dân cuối cùng cũng hiểu ra kiếm tiền vất vả đến mức nào.

Suốt cả quãng đường không được ăn ngon, vì phải lái xe cho nên một ngụm rượu cũng không thể uống, đến độ thời gian ngủ mỗi ngày cũng giảm xuống chỉ còn hai ba tiếng đồng hồ.

Hơn nữa khi ngủ cũng không được ngủ say như chết, còn phải ngủ bên dưới bình xăng, chỉ sợ có người nhân lúc tài xế ngủ say, trộm bình xăng chạy mất, đến lúc đó xe sẽ không có xăng để chạy.

Tô Thắng Dân nghe nói đồng nghiệp trong đội vận chuyển nói, chuyến này coi như là thuận lợi rồi đó.

Trước kia bọn họ thường xuyên chạm mặt vài đám côn đồ, cướp giật. Bị đánh thì không nói, nếu đồ đạc bị trộm, cướp, lúc quay về sẽ bị trừ lương.

Nếu bị mất quá nhiều đồ thì đừng nói tiền lương, không phải bồi thường đã là phúc tổ ba đời rồi.

Bây giờ nhớ lại suy nghĩ cho rằng công việc ở đội vận chuyển dễ dàng và thoải mái, ông mới cảm thấy bản thân vô cùng ngây thơ.

Ngay khi Tô Thắng Dân đang lái xe, thì xe phía trước đột nhiên dừng lại.

Tô Thắng Dân nhanh chóng phanh lái, trong lòng ông chợt bất an, ông mở cửa sổ ra, vươn đầu ngó về phía trước xem có chuyện gì.

Phía trước không xa, đồng nghiệp trong đội vận chuyển của ông đã nói chuyện với một nhóm người khác.

Không quá hai phút sau, Tô Thắng Dân đột nhiên nhìn thấy đồng nghiệp trong đội vận chuyển của mình bị đánh. Lúc này, Tô Thắng Dân không thể ngồi yên nữa, ông vội vàng mở cửa xuống xe.

Ngay trong lúc xuống xe, trong đầu Tô Thắng Dân không hiểu vì sao lại lóe lên một thứ gì đó, ông ấy vươn người lấy một thứ gì đó rồi giấy vào thắt lưng.

"Làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?" Tô Thắng Dân chạy chậm về phía mấy người đồng nghiệp của mình, vừa chạy vừa cất tiếng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-77.html.]

Lần này đội vận chuyển cử ra ba chiếc xe, mỗi chiếc chỉ có một tài xế, cho nên lúc này ngoại từ Tô Thắng Dân ra thì còn hai đồng nghiệp trong đội vận chuyển nữa.

Tô Thắng Dân bí mật quan sát thấy có một tảng đá lớn đang chặn giữa đường, rõ ràng là có người cố ý chuyển nó qua đó.

Nhóm đối phương có năm người, đều là đàn ông cao lớn trưởng thành, trên tay mỗi tên đều cầm một thanh sắt lớn, vừa nhìn đã biết đây không phải lần đầu bọn chúng ra tay.

Đồng nghiệp trong đội vận chuyển của Tô Thắng Dân bị đánh đến độ mặt mũi sưng vù lên, đối phương vô cùng kiêu ngạo, cho dù nhìn thấy Tô Thắng Dân chạy đến, đối phương cũng không có chút sợ hãi nào, trái lại còn nở nụ cười đầy ác ý.

"Thằng nhóc kia không biết điều gì cả. Mấy anh em bọn tao lăn lộn ở chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai, nay bọn tao muốn mượn chút tiền tiêu xài thôi, thế mà cũng dám xông vào đánh nhau với bọn tao, tất nhiên bọn tao phải tự vệ rồi. Mày chắc không trách bọn tao đâu nhỉ?" Một người đàn ông cao lớn bên phía đối phương liếc Tô Thắng Dân một cái, giọng điệu cà lơ phất phơ, vô cùng ngứa đòn.

"Người anh em, có chuyện gì thì cứ từ từ nói. Chúng tôi đều là người làm thuê thôi, kiếm mấy đồng không dễ dàng chút nào cả. Các anh em, nếu không thì chúng tôi biếu các anh chút phí trà nước, các anh phát thiện tâm, để chúng tôi thuận lợi đi qua có được không?" Tô Thắng Dân cười thương lượng.

Tục ngữ nói rồi, giơ tay không đánh mặt người cười, người đàn ông thấy Tô Thắng Dân biết thời biết thế như thế, cũng không làm khó ông nữa.

Tên đó cất tiếng: "Được rồi, nếu chú mày đã nói như thế, tao cũng không phải người không nói đạo lý. Chúng mày để lại tất cả đồ đạc trên xe, tao cho bọn mày đánh xe không quay về. Thế nào?"

Để lại toàn bộ đồ đạc á?

Sao mà được?

Nụ cười trên mặt Tô Thắng Dân vẫn giữ nguyên như cũ, thế nhưng trong lòng ông lại dần trở nên nặng nề hơn.

Chắc chắn bọn họ không thể để lại hàng hóa trên xe được, nếu không, lúc quay về họ nhất định phải bồi thường.

"Có thể thương lượng lại chút không?"

"Thương lượng cái rắm ấy. Để lại toàn bộ đồ đạc, chúng mày được phép rời đi. Nếu không, cả chúng mày và đồ đạc đều phải ở lại." Lần này, tên đàn ông kia uy h.i.ế.p trắng trợn.

Tô Thắng Dân không dám động đậy, thế nhưng đợi đến khi đối phương chuẩn bị trèo lên xe chuyển đồ đạc xuống, Tô Thắng Dâ lại không thể nhịn được nữa.

"A." Một tiếng hét thảm vang lên.

Những người khác chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chờ đến khi hoàn hồn lại, họ mới thấy được cảnh tượng trước mắt toàn màu đỏ.

Chỉ thấy trong tay Tô Thắng Dân đang cầm chặt một con dao, trên thân d.a.o đã dính máu. Thậm chí bàn tay ông cũng bị m.á.u nhuộm đỏ.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh Tô Thắng Dân - cái tên vừa nói chuyện yêu cầu để lại đồ đạc kia đang ôm chặt cánh tay, vải dệt chỗ đó thấm đẫm máu. Máu chảy ròng ròng rọc theo cánh tay, từng giọt m.á.u rơi trên đất, tí tách, tí tách.

Mà con d.a.o trên tay Tô Thắng Dân lúc này đang dán sát vào bụng người đàn ông kia.

Những người khác đều bị sự tàn nhẫn của Tô Thắng Dân khiến cho sợ hãi. Đám cướp kia chỉ là thôn dân ở gần đây, muốn đến đây chặn đường cướp chút đồ đạc đổi lấy tiền.

Bình thường họ chặn đường xe nào, tài xế xe nấy đều phải ngoan ngoãn trả thù lao cho họ. Thù lao chính là một phần hàng hóa trên xe.

Thế nhưng hôm nay, họ lại đụng trúng một tên vừa cứng đầu vừa tàn nhẫn.

Loading...