Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:29:45
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ghê thật, bà nội Tô cũng lợi hại quá rồi, vô cùng lợi hại luôn ấy chứ. Cả đống người cùng ăn cùng uống nhiều năm, vậy mà có thể tiết kiệm được số tiền lớn thế này.

"Mẹ và cha các con lớn tuổi rồi, làm việc không bằng đám người trẻ tuổi các con. Cho nên số tiền này nhất định phải chia cho cha mẹ một phần, để cha mẹ dưỡng lão. Cha mẹ cũng không lấy nhiều, tám trăm tám mươi chín đồng bốn hào ba xu kia mẹ sẽ giữ lại, còn lại một ngàn năm trăm, chia đều cho ba nhà các con, mỗi nhà năm trăm đồng. Chia thế, các con có ý kiến gì không?"

"Không, con không có ý kiến gì cả." Đôi mắt Tô Thắng Hoa đỏ hoe, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu.

"Chi thứ hai nhà con cũng không có ý kiến gì." Tô Thắng Hoa nhìn hộp tiền kia, trong lòng thầm nghĩ: ở riêng có thể nhận được năm trăm đồng, có thằng ngu mới có ý kiến.

Tô Thắng Lợi cũng không có ý kiến gì. Ông bà nội Tô mệt mỏi cả đời rồi, để lại chút tiền dưỡng lão cũng không có chỗ nào quá đáng cả.

Sau khi chia đồ đạc xong, thì bắt đầu bàn đến chuyện dưỡng lão.

Nhắc đến dưỡng lão, ông nội Tô cũng không có quá nhiều yêu cầu, theo tiêu chuẩn của những nhà khác trong thôn là được.

Mỗi tháng, ba đứa con phải cung cấp lương thực cho hai ông bà cụ, lễ mừng năm mới cũng phải có quà.

Còn ngày bình thường, nếu có tiền, có lòng muốn biếu cha mẹ thì biếu, còn không thì hai ông bà cụ cũng không cần.

Sau khi viết tất cả mọi thỏa thuận khi chia nhà xong, bao gồm nhà có những thứ gì, chia ra làm sao, điều kiện dưỡng lão như thế nào,... thì mọi người ấn vân tay lên.

Ồn ào đến chạng vạng, cái nhà này cũng coi như chia xong rồi.

Cho nên, đến giờ cơm tối, nhà nào nhà đó tự nấu cơm.

Phòng bếp vẫn chưa chia ra, cho nên phải chờ nhà này nấu xong thì nhà kia mới vào nấu, nếu như không ngại thì cũng có thể cùng nấu một lúc.

Trong phòng, Vương Tú Mi cất kĩ năm trăm đồng vừa mới nhận được, trong lòng bà cười ngây ngô.

Chi thứ hai nhà họ được chia năm trăm đồng, chút nữa bà phải lên quầy thịt ở trấn trên, mua chút thịt về bồi bổ cho con gái và con trai mới được.

"Mẹ, ngày mai mẹ đưa tiền cho con đi."

Vương Tú Mi vừa nghe thấy những lời này của con gái thì ngẩn ra, bà trợn tròn mắt nhìn con gái, hỏi: "Cho con làm gì?"

"Mẹ, nhiều tiền thế này, chẳng lẽ mẹ định để trong nhà á? Chẳng lẽ mẹ không sợ bị trộm à? Con mang đến ngân hàng trên trấn trên gửi cho mẹ, như thế an toàn hơn nhiều." Tô Trà nhìn dáng vẻ tham tiền của mẹ già nhà mình, cô vừa buồn cười vừa tức giận.

"Ồ, đúng đúng đúng, đúng là nên gửi tiết kiệm. Thế nhưng ngân hàng có uy tín không đấy, lỡ gửi vào đấy rồi không lấy về được thì sao?" Vương Tú Mi chưa tửi gửi tiền ở ngân hàng, trong lòng bà không yên tâm về chuyện này lắm.

"Chắc chắn không thành vấn đề. Gửi tiền ở ngân hàng, người ta còn phải trả tiền lãi cho mình nữa cơ."

"Hả? Trả lãi á? Bao nhiêu thế?"

"Mẹ, chuyện này thì con cũng không rõ nữa. Ngày mai lúc gửi tiền, hỏi một chút là biết ngay ấy mà." Tô Trà trả lời.

"Vậy được rồi, ngày mai mẹ và con cùng đi, chúng ta gửi cả năm trăm đồng này. Chỗ mẹ còn tiết kiệm được hơn ba mươi đồng đây, lúc về nhà chúng ta sẽ mua chút thịt để bồi bổ cho con, làm thịt kho tàu ăn." Vương Tú Mi vừa nói vừa chổng m.ô.n.g cất tiền vào sâu bên trong ngăn tủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-69.html.]

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tô Trà và Vương Tú Mi đã đi lên thị trấn.

Mà ở trong thôn, tất cả mọi người đều biết chuyện nhà họ Tô ở riêng rồi.

Tục ngữ nói rồi mà, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió cả, chân trước nhà họ Tô vừa ở riêng, chân sau chuyện này đã truyền khắp thôn khắp xóm rồi.

Nghe nói người làm ầm ĩ đòi ở riêng không phải là ba anh em nhà họ Tô, mà chính là đứa con gái út nhà Tô Thắng Hoa - Tô Vận.

Không có ai trong cái thôn này là không biết đến Tô Vận cả, cô ta học giỏi thông minh, diện mạo cũng được xếp vào hàng ngũ thanh tú, bình thường còn thể hiện ra chút cao ngạo, thanh cao.

Chậc chậc, thật sự không ngờ rằng, tri nhân tri diện bất tri tâm, một cô gái thoạt nhìn ngoan ngoãn như thế, lại quậy ầm ĩ đòi ở riêng á?

Cô gái nhỏ này cũng lợi hại thật, tương lai nhà ai dám cưới một cô gái như thế vào cửa cơ chứ?

Tục ngữ đã dạy rồi, cưới vợ phải cưới vợ hiền, bây giờ còn chưa gả ra ngoài, đã dám quậy nhà cửa ầm ĩ đến độ ở riêng, sau này mà gả đi rồi, còn không phải quậy nhà chồng gà bay chó sủa ư?

Trải qua chuyện này, thanh danh của Tô Vận không dễ nghe như trước nữa.

Khi những lời bàn tán này truyền đến tai Tô Vận, cô ta tức lệch cả mũi. Cái quái gì thế hả?

Đám đàn bà trong cái thôn này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nên cả ngày lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào chuyện của gia đình người khác.

Còn nữa, sao người trong thôn lại biết được nguyên nhân của việc ở riêng là do cô ta quậy ầm ĩ cơ chứ? Chắc chắn có người lén truyền ra, thậm chí, Tô Vận còn nghi ngờ người này chính là Tô Trà.

Hôm nay, Tô Vận vừa đi ra ngoài đã nghe người ta đồn bậy về cô ta, thậm chí không chút kiêng dè nào hết, có vài người còn nói ngay trước mặt cô ta đây này. Tô Vận nghe được một lát thì cơn tức trong lòng lập tức bùng lên.

Mà cơn tức này, đã bốc lên tận đỉnh đầu khi nhìn thấy Tô Trà và Vương Tú Mi tươi cười đầy mặt, dắt tay nhau đi về nhà.

"Tô Trà, có phải chị làm không?"

Nghe thấy có người gọi tên mình, Tô Trà vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Tô Vận.

Cô không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô mới vừa đến đây thôi mà?

"Tôi biết mà, chắc chắn là chị làm." Tô Vận thấy Tô Trà không nói lời nào thì cho rằng Tô Trà chột dạ, lại quát lớn nói: "Chị quá đáng vừa thôi."

Tô Trà ngước mắt lên, thản nhiên liếc Tô Vận một cái. Đôi môi mỏng của cô mấp máy, cất giọng lanh lảnh: "Cô có bệnh à? Nếu có bệnh thì uống thuốc, đừng có sủa loạn trước mặt tôi."

Cô ta có tật xấu gì thế không biết, đang yên đang lành đi ra chỉ trích cô quá đáng là sao?

"Người trong thôn đều nói là do tôi quậy ầm ĩ nên mới khiến nhà họ Tô phải chia nhà ở riêng. Chuyện này là do chị truyền ra ngoài có đúng không? Chị không chịu được khi thấy tôi sống tốt có đúng không hả? Phá hỏng thanh danh của tôi thì có lợi gì cho chị chứ?" Tô Vận nói như s.ú.n.g liên thanh, liên tục chất vấn Tô Trà.

"Ồ." Tô Trà cười nhạo một tiếng.

"Tôi không rảnh như thế." Lại nói, lời đồn đó cũng đúng mà. Có bản lĩnh gây ra, lại không có bản lĩnh thừa nhận à?

Loading...