Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:41:27
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh thấy, lần này chia nhà thật rồi."
"Vậy sao được, em không muốn ở riêng." Vương Tú Mi chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau khi ở riêng, việc gì cũng đến tay bà, là bà lập tức không muốn rồi.
"Mẹ." Tô Trà lén kéo ống tay áo của Vương Tú Mi, nhìn thấy mẹ già nhà mình nhìn qua, cô nở một nụ cười nịnh nọt. Sau đó mới tiếp tục cất tiếng: "Mẹ, con cảm thấy ở riêng cũng tốt lắm."
"Tốt cái gì hả? Con nhóc như con không hiểu đâu..."
"Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, nếu chúng ta không chia nhà, ăn ở đều cùng nhau, ngoại trừ có thể làm ít việc một chút thì cũng có còn lợi ích gì nữa đâu. Quyền tài chính trong nhà đều do bà nội quản, mẹ muốn tiêu tiền còn phải đến tìm bà nội xin."
"Thế nhưng, sau khi chia nhà rồi thì không giống thế nữa, ở riêng rồi, chúng ta có thể tự tích tiền."
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn nằm quyền tài chính à? Chẳng lẽ không muốn làm chủ chuyện tiền nong của bản thân à?"
Không thể không nói, những lời này của Tô Trà khiến Vương Tú Mi đáng xấu hổ động lòng rồi.
Nhìn thấy mẹ già nhà mình bắt đầu động lòng, Tô Trà tiếp tục cất tiếng khuyên bảo:
"Mẹ, hơn nữa, mẹ nghĩ kĩ lại xem. Vì sao Tô Vận lại nằng nặc đòi ở riêng? Đó là vì cô ta cảm thấy nhà chúng ta chiếm hời của nhà cô ta. Thế nhưng mẹ nghĩ lại xem, bây giờ chúng ta chiếm được chút tiện nghi là không phải làm việc, thế nhưng sau này còn và Tô Bảo có tiền đồ rồi, còn phải gánh một nhà bác cả nữa. Đến lúc đó, thì không phải là chúng ta chiếm hời nữa rồi."
Cái gì, chi cả bên kia còn muốn chiếm lợi của chi thứ hai bọn họ á? Vậy thì không được.
Cái gì cũng ăn, nhưng không thể ăn thiệt. Đây chính là châm ngôn của Vương Tú Mi.
Hơn nữa, con trai con gái của bà ấy có tiền đồ, dựa vào đâu mà để cho người ta chiếm hời đây?
"Mẹ, hơn nữa, cả ba nhà chúng ta đều phải cùng nhau nuôi ông bà nội, ai cũng không mệt, ai cũng không chiếm hời của ai. Chia nhà rồi, nhà chúng ta tất nhiên là do mẹ làm chủ."
Mấy chữ "làm chủ nhà" vừa thốt ra, Vương Tú Mi đã hoàn toàn động lòng rồi.
Tô Thắng Dân ngồi yên lặng ở một bên nghe con gái lừa vợ mình, thế nhưng khi nghe được mấy chữ "làm chủ nhà" kia, ông không nhịn được mà phải lên tiếng đính chính.
"Con gái, người làm chủ trong nhà chúng ta, hẳn là cha mới đúng chứ?" Ông là trụ cột của gia đình này cơ mà, có nhà ai không phải do đàn ông làm chủ cơ chứ?
"Ôi chao, có chuyện này thôi mà anh cũng định tranh với em á?" Vương Tú Mi xắn tay áo lên, bắt đầu nói lý lẽ với Tô Thắng Dân.
Tô Trà giữ c.h.ặ.t t.a.y áo mẹ già nhà mình lại, sau đó thì nở một nụ cười ngọt ngào với cha già.
Không biết vì sao, thấy nụ cười này của con gái, trong lòng Tô Thắng Dân có chút bất an.
Quả nhiên.
"Cha, cha muốn làm chủ nhà chúng ta, cũng không phải không được. Vậy ngày mai cha bắt đầu ra ngoài kiếm việc làm đi ạ, người làm chủ gia đình phải nuôi vợ, nuôi con. Cha phải kiếm tiền đi, con và Tô Bảo đều muốn ăn thịt, cha mua thịt cho con và Tô Bảo ăn nhé? Còn nữa, việc ngoài đồng áng cha cũng phải làm, một người đàn ông chân chính sao có thể để vợ con ra đồng làm việc được cơ chứ? Đây không phải là hành động mà một người đàn ông chân chính làm ra, đúng không cha?"
Không, con gái, đợi chút đã. Chúng ta có thể thương lượng lại mà?
"Chưa hết đâu, cha, vẫn còn nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-65.html.]
Nghe thấy chữ "còn nữa" của Tô Trà, người làm chủ gia đình - Tô Thắng Dân, đã bắt đầu vô thức run rẩy toàn thân rồi.
Cái gì, vẫn còn á?
"Cha, con và em trai đều đi học, lên đại học chắc chắn tiêu tốn không ít tiền đó. Về sau đồ cưới của con cũng không cần quá nhiều đâu, cha cứ nhìn mà cho là được. Thế nhưng, nếu Tô Bảo muốn kết hôn, chắc cũng phải có phòng mới chứ nhỉ?"
"Cho nên, cha ạ, thân là một người làm chủ gia đình, từ buổi sáng ngày mai, cha phải cố gắng phấn đấu đấy nhé. Cả nhà chúng ta dựa vào cha."
Đôi mắt Tô Thắng Dân trợn tròn như tên ngốc, sao lại dựa vào ông? Ông đã đồng ý đâu?
Lần này thì không chỉ có Tô Thắng Dân ngốc nghếch trợn tròn mắt, mà ngay cả Vương Tú Mi cũng trợn tròn mắt luôn rồi.
Cái "người làm chủ gia đình" này đúng thật là không dễ làm chút nào. Cha đám trẻ đã vất vả rồi!
"Không, không, không. Con gái à, cha nghĩ lại rồi, gia đình chúng ta từ trước đến nay vẫn do mẹ con làm chủ mà, cho nên, nhất chi gia chủ của nhà chúng ta, chắc chắn là mẹ con rồi." Tô Thắng Dân nghiêm túc nói bừa.
"Không, không, không. Mẹ mới không thèm cái chức "nhất chi gia chủ" này nữa đâu." Vương Tú Mi không ngừng xua tay từ chối.
Tưởng bà ngốc à? Người làm chủ gia đình mệt như thế, bà không thèm làm.
Thế nhưng Vương Tú Mi vừa từ chối một lần, bà đã có cảm giác ống tay áo mình bị con gái giật giật. Bà cúi đầu, khi đối diện với tầm mắt của con gái lại thấy cô nháy mắt với mình, trong lòng bà có chút nghi ngờ, thế nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi.
"Thôi được rồi. Không phải chỉ là nhận chức nhất chi gia chủ thôi ư? Mẹ làm cho." Vương Tú Mi vung tay lên, trông vô cùng khí phách.
Thật ra, trong lòng Vương Tú Mi cũng rất mơ màng.
Bà lén nhìn về phải con gái, ánh mắt bà tỏ ý: con gái, con không hãm hại mẹ đấy chứ?
Tô Trà cho mẹ già nhà mình một ánh mắt: mẹ yên tâm đi!
Trong lòng Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ông ấy vô cùng thoải mái: ôi chao, về sau mấy chuyện như ra đồng nuôi con, xây nhà, đều là chuyện của Vương Tú Mi cả.
Nhìn thấy Tô Thắng Dân thở phào, trong lòng Vương Tú Mi lại bắt đầu lo lắng bất an. Bà lại quay đầu nhìn con gái.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của mẹ già, Tô Trà cho bà một ánh mắt cổ vũ.
Tô Trà thuyết phục cha mẹ già xong, thì chuẩn bị đến chỗ ông bà nội Tô để làm công tác tư tưởng.
"Cha, mẹ, con sang phòng ông bà nội xem tình hình thế nào." Tô Trà nói xong, thì khoác ba lô của mình rời đi.
Tô Trà vừa đi, Tô Bảo cũng không ngồi yên được nữa, cái chân nhỏ của cậu bé lò dò chạy theo Tô Trà, giống hệt một cái đuôi nhỏ bám theo cô đi sang phòng của ông bà nội Tô.
Trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Vương Tú Mi, hai vợ chồng anh nhìn em, em nhìn anh. Hai người cứ thế hai mặt nhìn nhau.
"Vợ ơi, từ nay về sau vất vả cho em rồi." Tô Thắng Dân bày ra dáng vẻ đau lòng, còn giơ tay ra vỗ vỗ bả vai của Vương Tú Mi.
"Chát." Vương Tú Mi đánh vào tay Tô Thắng Dân, tức giận lườm ông một cái. Bà không muốn phản ứng với tên chó này.
Thế nhưng, không biết rốt cuộc con gái bà có ý gì đây nhỉ?