Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:41:25
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì nhà chú hai và nhà chú ba đều có con trai, cho nên mấy ngày nay trong lòng Vương Quyên không thoải mái chút nào, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thôi là bà ta lại không nhịn được mà rơi nước mắt. Cứ vài ngày như thế, đôi mắt bà ta lập tức sưng thành quả đào.
Bà nội Tô đã quay về rồi, nhìn thấy thái độ của Vương Quyên như thế, bà cụ cũng hờ hững không quan tâm.
Dù sao thì bà cụ cũng đã nói gì đâu, tự Vương Quyên suy nghĩ nhiều, bà nội Tô cũng đâu còn cách nào nữa.
Trong lòng bà nội Tô vẫn còn nghẹn một cơn tức đây này.
Bà cụ quay về được hai ngày rồi, thế nhưng mỗi lần con dâu cả nhìn thấy bà cụ lại bày ra cái dáng vẻ như chuột thấy mèo vậy, giống như bà cụ là người xấu xa lắm ấy. Trong lòng bà cụ còn khó chịu hơn đây này.
"Mẹ, có phải có người bắt nạt mẹ hay không hả? Không phải con đã nói rồi ư, mẹ không cần thành thật như thế, ai bắt nạt mẹ, mẹ phải phản kháng lại luôn chứ." Tô Vận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy đôi mắt sưng húp, đỏ hoe của mẹ mình, Tô Vận mất kiên nhẫn, hỏi thẳng: "Có phải thím hai lại bắt nạt mẹ không?"
"Choang." Một tiếng.
Hai người Tô Vận và Vương Tú Mi nghe thấy tiếng động này thì lập tức quay đầu lại nhìn, sau đó họ cùng nhìn thấy Vương Tú Mi vừa mới vào cửa nhà.
Mà bên chân của Vương Tú Mi còn một cái cuốc nằm chổng chơ do bà vừa ném xuống.
Vừa mới về đến nhà đã nghe thấy người ta nói mình bắt nạt người khác, Vương Tú Mi vừa phải ra đồng làm việc về, vốn trong lòng không thoải mái rồi, bây giờ vừa về đến nhà đã nghe thấy những lời này, sao mà bà ấy nhịn cho được?
"Tô Vận, cháu nói rõ ràng cho thím, thím bắt nạt mẹ cháu lúc nào hả? Thím ra đồng làm việc, vừa về đến nhà đã bị chụp cho một cái nồi lớn như thế này, thím còn lâu mới gánh nhé. Mấy ngày hôm nay, mẹ cháu cứ bày ra cái dáng vẻ tủi thân như bị người khác bắt nạt ấy, ai biết chị ta bị làm sao? Tự nhiên lại đổ cho thím bắt nạt chị ta?" Vương Tú Mi lớn giọng nói.
Chẳng lẽ trong cái nhà này, Vương Quyên là người duy nhất phải chịu tủi thân à? Bày ra cái dáng vẻ bị tủi thân cho ai xem?"
Còn nữa, Tô Vận vừa há miệng đã gán cho bà cái tội danh này, Vương Tú Mi bà chọc ai hả?
"Một cô gái như cháu học không giỏi thì thôi đi, chẳng lẽ trường học còn dạy cho cháu cách vu không cho trưởng bối à? Mẹ, mẹ phải phân xử công bằng chuyện này đấy, mấy ngày nay con ở nhà như thế nào, mẹ cũng thấy rồi đấy. Con bắt nạt chị dâu cả bao giờ?" Vương Tú Mi kéo bà nội Tô ra phân xử, vẻ mặt tỏ rõ, bà sẽ không để yên chuyện này đâu.
Bà nội Tô sầm mặt xuống, cất tiếng quát Tô Vận: "Tô Vận, nhanh nhận lỗi với thím hai cháu đi."
Nghe thấy những lời này của bà nội Tô, Tô Vận lập tức mất hứng. Nhất là khi nhớ lại những chuyện mà mình đã phải chịu đựng ở trường học, những oán hận tích tụ từng chút một trong lòng cô ta đột nhiên bộc phát hết ra ngoài.
"Bà nội, vì sao cháu phải xin lỗi? Tất cả mọi người trong nhà này đều ba phải vừa thôi. Trong nhà có việc gì cũng đều dồn hết cho cha mẹ cháu làm, chú hai và thím hai mỗi ngày tìm cớ lười biếng, bà cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không phát hiện ra.”
“Mỗi lần thím hai bắt nạt mẹ cháu, bà đều ba phải cho qua, bà bất công nó vừa thôi. Ba mẹ cháu làm việc mệt sống mệt chết, nhưng làm nhiều ăn ít, không phải chỉ vì không sinh được con trai thôi đấy ư?"
"Hơn nữa, ai nói cứ con trai lớn lên mới có tiền đồ? Lãnh đạo quốc gia chúng ta đã nói rồi, nam nữ bình đằng, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời cơ mà. Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà chính là tư tưởng cũ, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn nhà chú hai bắt nạt cha mẹ cháu. Những ngày tháng thế này không thể sống được nữa. Ở riêng!"
Hai chữ "ở riêng" vừa ra khỏi miệng, bầu không khí xung quanh thoáng im lặng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-64.html.]
Tô Trà vừa về đến cửa nhà, cũng nghe thấy Tô Vận khí phách rống to hai chữ "ở riêng", trong lòng cô thầm giơ ngón cái.
Trong mắt Tô Trà, mọi người không thể mãi sống chung với nhau được, mỗi gia đình đều có một tính cách, thói quen riêng, sống chung với nhau sẽ xô xát, tạo ra không ít mâu thuẫn. Hơn nữa, luôn có những thời điểm răng nanh cắn trúng đầu lưỡi mà.
Tục ngữ nói rồi, xa thơm gần thối.
Ở riêng, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.
"Chát!" Bỗng nhiên, một tiếng tát giòn giã vang lên.
Những người khác đều đưa mắt nhìn qua, sau đó thì thấy Tô Vận che mắt, trợn tròn mắt không dám tin nhìn Tô Thắng Hoa.
Đúng rồi, cái tát vừa rồi, là do Tô Thắng Hoa tát Tô Vận.
Nhận thấy tầm mắt của mọi người, Tô Thắng Hoa cũng sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại được. Khi đối diện với tầm mắt của Tô Vận, trong lòng ông ta có chút hối hận.
Ông ta không nên đánh con, thế nhưng vừa rồi Tô Vận vô cùng quá đáng.
"Tô Thắng Hoa, sao anh lại đánh con? Anh điên rồi!" Vương Quyên tiến lên đẩy Tô Thắng Hoa ra, bảo vệ Tô Vận ra phía sau lưng mình.
"Tô Vận có nói sai gì đâu? Từ khi tôi gả vào nhà họ Tô các người đã thế rồi, ngày nào cũng làm mãi không hết việc, ngày nào tôi cũng mệt sống mệt chết, để hai đứa con gái của tôi chịu khổ theo, thế mà bây giờ anh còn dám đánh con gái tôi? Những ngày tháng thế này không sống nổi nữa. Ly hôn đi!"
Vừa rồi mới chỉ ở riêng thôi, bây giờ đã thành ly hôn rồi.
Vẻ mặt của Tô Thắng Hoa hiện rõ vẻ khó xử, ông ta mím môi không hé răng.
"Câm miệng hết đi. Những ngày tháng thế này rồi, mà còn kêu không sống nổi á?" Ông nội Tô quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén của ông cụ đảo mắt nhìn qua người của nhà thằng cả ầm ĩ nãy giờ.
Coi như ông cụ đã nhìn rõ rồi. Gia đình thằng cả, cũng không phải chỉ có mỗi Tô Vận có suy nghĩ ở riêng. Đoán chừng, cũng chỉ có mỗi một mình thằng cả là không có ý định này thôi.
"Về phòng hết đi." Ông nội Tô cất tiếng, tất cả mọi người trong chi cả lập tức im lặng. Vương Quyên vội vàng kéo Tô Vận và Tô Diệp về phòng, Tô Thắng Hoa nhìn ông bà nội Tô muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói được gì cả, đành đi theo sau lưng mấy người Vương Quyên, cũng về phòng.
Thấy quậy ầm ĩ như thế này, Vương Tú Mi cũng có chút nghĩ mà thấy sợ. Bà vội vàng túm con gái, con trai, thuận tiện liếc mắt ra hiệu cho Tô Thắng Dân, bốn người cũng về phòng.
Ông bà nội Tô cũng không nói gì nữa, buồn bực quay về phòng của hai ông bà cụ.
Vương Tú Mi kéo con cái về phòng xong, thì lặp tức không nhịn được cất tiếng thì thầm với Tô Thắng Dân.
"Tô Thắng Dân, lần này nhà anh cả quậy một trận lớn như thế, thật sự là muốn ở riêng à?"