Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:41:16
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Quốc Đống nói xong thì xoay người rời đi ngay, vài phút sau, ông ta đẩy một chiếc xe đẩy qua.
Thoạt nhìn chiếc xe kia khá bẩn, không được sạch cho lắm, thế nhưng lúc này rồi, không cần chú ý nhiều như thế nữa.
Lý Quốc Đống còn vào trong phòng gác lấy một chiếc chăn bông dùng trong những ca trực đêm ra lót trên xe đẩy, sau đó mới bảo Tô Thắng Lợi đặt vợ lên xe.
Sợ một mình Tô Thắng Lợi đi, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại không xử lý được, Lý Quốc Đống còn khóa cửa, cùng Tô Thắng Lợi đưa Lưu Mĩ Lan đến bệnh viện.
Rạng sáng hai giờ, Tô Thắng Lợi mới đẩy Lưu Mĩ Lan đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra, nói vẫn chưa đến giờ sinh, chỉ sắp xếp phòng bện cho sản phụ nghỉ ngơi.
Có điều các phòng bệnh trong khoa sản đều đã chật ních, hộ sĩ chỉ có thể kê một chiếc giường ngoài hành lang, để cho Lưu Mĩ Lan nằm đó.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tô Thắng Lợi cảm ơn với Lý Quốc Đống, sau đó bảo Lý Quốc Đống về nghỉ ngơi trước.
Chuyện lần này, ít nhiều cũng nhờ có Lý Quốc Đống, nếu không lỡ một mình chú ta đưa Lưu Mĩ Lan đến đây, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chú ta thật sự không biết nên xử lý thế nào, chỉ tưởng tượng thôi mà chú ta đã thấy sợ rồi.
Lưu Mĩ Lan đau bụng, cơn đau cứ kéo dài từng cơn, từng cơn, thế nhưng bác sĩ đã kiểm tra vài lần, đều nói vẫn chưa đến lúc sinh.
Trời sáng mà Lưu Mĩ Lan vẫn còn đau, Tô Thắng Lợi vội vàng nhờ người đưa thư về thôn, gọi người nhà của chú ta đến.
Trong thôn, sau khi nhà họ Tô nhận được thư, bà nội Tô vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành phố.
Vương Tú Mi vừa nghe chuyện này, lập tức xung phong, chủ động nhận việc đòi đi theo, nói là muốn đến chăm sóc Lưu Mĩ Lan, thuận tiện vào thành phố thăm Tô Trà luôn.
Nghe thấy Vương Tú Mi nói muốn chăm sóc Lưu Mĩ Lan, bà nội Tô vốn định từ chối, thế nhưng khi nghe thấy Vương Tú Mi nói muốn đi thăm Tô Trà, bà nội Tô không hé răng phản đối nữa.
Vương Tú Mi vừa thấy bà nội Tô như thế, thì lập tức hiểu ra là bà nội Tô đang cam chịu. Bà vội vàng tung ta tung tăng ra ngoài với bà nội Tô.
Những người còn lại trong gia đình cũng không có ý kiến gì, dù sao thì Vương Tú Mi ở nhà cũng không làm việc, bảo bà làm việc, bà có thể trăm phương nghìn kế tìm cớ trốn việc, có ở nhà hay không cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Bà nội Tô và Vương Tú Mi ngồi trên máy kéo trong thôn, đi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đến trấn trên.
Hai người vừa xuống xe bèn lập tức đi thẳng đến bệnh viện bên kia.
Đến bệnh viện, Lưu Mĩ Lan vẫn giống như cũ, vẫn chưa đến thời gian sinh. Sau đó bà nội Tô lập tức lấy chìa khóa ở chỗ Tô Thắng Lợi, thuận tiện mua một con gà mái về nhà Tô Thắng Lợi hầm một nồi canh, rồi mang đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-60.html.]
Chờ mãi đến tận giữa trưa, từ sáng đến trưa bác sĩ đã đến kiểm tra hai ba lượt rồi, thế nhưng bác sĩ vẫn bảo ngồi chờ.
Lưu Mĩ Lan bên này có Tô Thắng Lợi xin nghỉ làm để chăm sóc, còn có bà nội Tô cũng đến chăm sóc rồi, cho nên Vương Tú Mi bèn nói với bà nội Tô là muốn đến trường học thăm Tô Trà, còn cam đoan sẽ nhanh chóng quay về.
Vương Tú Mi ở chỗ này cũng không giúp được chuyện gì cả, thế nên bà nội Tô lập tức phất tay cho bà rời đi.
Cho nên, nửa tiếng sau, Tô Trà đi ra cổng trường, đã thấy mẹ già nhà mình chờ sẵn ở đó.
Tô Trà đi từ trong trường học ra, nhìn thấy bóng dáng của Vương Tú Mi, cô bèn bước chân nhanh hơn.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ đã ăn cơm chưa? Con dẫn mẹ đến mấy quán gần đây ăn chút gì đó nhé? Mẹ đến đây, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Trong nhà không có chuyện gì cả. Tối hôm qua, thím nhỏ của con có dấu hiệu lâm bồn, có lẽ sắp sinh rồi, mẹ đến đây cùng bà nội con, nên thuận tiện đến thăm con ấy mà." Vương Tú Mi đáp.
"Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi. Chút nữa con đến bệnh viện thăm thím nhỏ với mẹ."
"Xem cái gì mà xem, đây là chuyện của người lớn, một đứa trẻ con như con đi làm gì?" Vương Tú Mi không phải không cho Tô Trà đến bệnh viện, chủ yếu là khi nãy ở bệnh viện chứng kiến cảnh Lưu Mĩ Lan đau đớn, đến bà còn sợ hãi. Lỡ Tô Trà nhìn qua rồi hoảng sợ thì sao bây giờ?
Vương Tú Mi đã sinh hai đứa bé, thế nhưng bà chẳng có cảm giác gì cả. Lúc sinh con cũng không cần đi đến bệnh viện, mà đỡ đẻ ngay tại nhà. Bây giờ nhìn thấy con gái đau như thế, trong lòng Vương Tú Mi cảm thấy hơi lo lắng.
Vương Tú Mi thầm nghĩ: May mà hai đứa bé của nhà bà khiến người ta bớt lo, không để mẹ nó phải chịu tội.
"Con đã biết chuyện này rồi, nếu không đến thăm thì cũng không phải phép cho lắm. Con có hai tiếng nghỉ trưa, đi một lát rồi con lại phải quay về trường học rồi." Tô Trà vừa nói chuyện vừa kéo Vương Tú Mi đi đến một tiệm cơm gần đó.
Đến tiệm cơm, Tô Trà gọi ba món ăn. Lúc gọi món, Vương Tú Mi còn đau lòng, tiếc tiền nên nhắc nhở cô hai câu, thế nhưng sau khi biết con gái gọi cơm cho bà ăn, trong lòng Vương Tú Mi lại vô cùng vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, Tô Trà đóng gói thêm hai suất đồ ăn, còn cố ý nhờ ông chủ nấu một bát cháo.
Hai phần cơm kia là chuẩn bị cho Tô Thắng Lợi và bà nội Tô, còn cháo lại là chuẩn bị cho Lưu Mĩ Lan.
"Con nói con xem, phụ nữ sinh con, một đứa con gái như con đến làm gì? Hơn nữa mẹ thấy thím nhỏ của con đau không nhẹ, chút nữa con đừng để bị dọa đấy nhé?"
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, con cũng đâu có đi vào phòng sinh đâu." Tô Trà kéo cánh tay của mẹ cô làm nũng.
"Không vào cũng sẽ sợ chứ. Đúng rồi, vừa rồi con tiêu hết bao nhiêu tiền thế? Chút nữa mẹ sẽ đưa lại cho con. Con đi học cũng phải ăn uống cho tốt chứ. Phí sinh hoạt của con có đủ không, nếu không đủ, mẹ sẽ cho con thêm." Vương Tú Mi hiểu rõ con gái của mình nhất, bà ấy không nỡ để Tô Trà đói bụng.
"Mẹ, con có tiền mà, mẹ đừng lo cho con. Gần đây con còn gửi bản thảo cho tòa soạn, sau khi rút được tiền rồi, con sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ."
Kiếm được tiền từ chỗ hệ thống vô cùng vui vẻ, thế nhưng số tiền này lại không tiện tiết lộ ra ngoài, Tô Trà cũng không tiện tiêu tiền như nước, cho nên, cô mới nghĩ ra một cách để có thể quang minh chính đại tiêu tiền, cho dù có lấy ra cũng sẽ không bị mọi người nghi ngờ.