Ông ta lắc lắc đầu, bác bảo vệ tỏ vẻ: Nhìn thế nào cũng không thấy giống.
Xem xét xong: Không giống, chỗ nào cũng không giống.
"Cháu chào chú ạ." Nhận thấy tầm mắt của ông cụ, Tô Trà lễ phép cất tiếng chào hỏi.
“Ngoan, con nhóc cháu cũng đến đây đăng ký đi.”
Tô Trà nghe thấy ông ta nói thế thì tiến lên phía trước vài bước, cầm lấy cây bút mà Vương Tú Mi vừa mới đặt xuống, cô khẽ cúi người, bắt đầu viết chữ.
Bác bảo vệ gác cổng nhìn thấy động tác của Tô Trà, ông ta lén liếc một cái, không nhịn được mà chú ý đến chữ viết của Tô Trà.
Nét chữ này, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy. Chữ tựa vào nhau, lại hào phóng tách ra.
"Nét chữ của con nhóc này đẹp thật." Bác bảo vệ gác cổng không nhịn được khen một câu.
"Chỉ tạm được thôi ạ." Tô Trà khiêm tốn đáp.
"Con gái cháu là học sinh ở trường Trung học số hai của trấn đấy, năm nay lớp mười một rồi." Vương Tú Mi cũng chen lời một câu.
"Ôi chao, là học sinh cơ đấy. Chắc thành tích học tập tốt lắm đúng không?" Bác bảo vệ gác cổng lộ ra vài phần tươi cười.
“Đúng vậy, thành tích của con gái cháu rất tốt.”
“Đúng là đứa bé ngoan mà.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Vương Tú Mi mới cảm thấy mĩ mãn dẫn Tô Trà đi vào xưởng dệt. Vào xưởng dệt rồi, bà trực tiếp đi thẳng đến tòa nhà dành cho công nhân ở bên kia.
Lúc này mới hơn bốn giờ, xưởng dệt vẫn chưa tan làm, Vương Tú Mi và Tô Trà đi tới nhưng không thể vào được.
“Con gái đừng vội, mẹ đã nhờ người đi gọi thím ba con giúp rồi, thím ba con sẽ về ngay thôi.”
"Vâng mẹ." Tô Trà ngoan ngoãn đáp lại một câu.
“Đúng rồi, con còn chóng mặt không? Ăn một viên kẹo nhá? Mong là cái bệnh tụt huyết áp kia của con đừng tái phát nữa.”
“Không cần đâu ạ, con không choáng nữa.”
“Thực sự không choáng nữa à?”
“Thật ạ.”
“Vậy được rồi, nếu con khó chịu, nhớ phải nói cho mẹ nhé.”
"Vâng." Tô Trà lại ngoan ngoãn gật đâu, dáng vẻ đó của cô giống như một con mèo sữa vậy, ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của con gái, trong lòng Vương Tú Mi không cần nói cũng biết có bao nhiêu thích thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-6.html.]
Ôi chao, con gái quả nhiên giống bà mà, chỉ cử động một cái thôi là thấy đẹp, chỗ nào cũng đẹp hết ấy.
…
Trong công xưởng…
“Lưu Mĩ Lan, Lưu Mĩ Lan, chị dâu hai của cô tới kìa, cô mau về xem đi.”
Trong công xưởng đột nhiên vang lên một tiếng gọi, khiến cho Lưu Mĩ Lan đang đạp máy may nghe thấy thế thì nhíu mày lại, trong mắt thím ta hiện lên sự phiền chán.
Nhưng mà ở trước mặt người ngoài, Lưu Mĩ Lan vẫn ôm cái bụng to đứng dậy, cười cười nói cảm ơn với người phụ nữ vừa rồi tới báo tin kia.
“Chị dâu Lý, vậy em về một lát nhé. Nếu chút nữa tổ trưởng có đến, chị nhớ báo với tổ trưởng giúp em một tiếng. Em sẽ lập tức quay về thôi.”
"Đi đi, chút nữa chị sẽ báo giúp cho. Em nhanh chóng về là được." Chị dâu Lý hào phóng đáp.
Lưu Mĩ Lan cảm ơn, sau đó thì rời khỏi công xưởng.
Tô Trà đang đứng dưới tòa nhà dành cho công nhân thì nghe được một loạt tiếng bước chân đang tiến về phía này, cô ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mang thai đang đến gần.
“Chị dâu hai, chị đến rồi à? Chúng ta lên nhà ngồi một lát.”
Con người của Lưu Mĩ Lan vô cùng sĩ diện, thế nên từ trước đến nay cho dù trong lòng không thích đến đâu thì ngoài mặt bà ta vẫn làm thỏa đáng. Giống như bây giờ vậy, cho dù trong lòng không vui vì chị dâu hai thường xuyên tìm tới nhà mình, thế nhưng thím ta sẽ không thể hiện ra ngoài mặt.
“Được, đúng lúc hai mẹ con chị đang đói bụng. Mĩ Lan, nhà em có gì ăn không?”
“Trước khi chị đến cũng không báo một tiếng, cho nên...”
"Không sao đâu, chị không kén chọn, có gì ăn đó là được mà." Vương Tú Mi nói một câu, khiến cho Lưu Mĩ Lan tức đến độ suýt tắt thở.
Tô Trà mờ mịt nhìn bà mẹ già nhà mình.
Mẹ già của cô đúng là không ngừng đổi mới hình tượng của bà trong cảm nhận của cô.
Thế nhưng, ngoại trừ thái độ làm người khiến người ta cạn lời đó ra, thì Vương Tú Mi đối xử với đứa con gái Tô Trà này không có chỗ nào phải chê.
Thân làm người chiếm mất cơ thể này, Tô Trà không thể chê trách gì bà mẹ Vương Tú Mi này cả.
Vài phút sau, cả hai mẹ con lên nhà thím ba. Vương Tú Mi thật đúng là có gì ăn nấy, không có chút khách sáo nào cả.
Làm hay lắm, bà ấy trực tiếp mở tủ lấy bột mì ra bắt đầu nấu mì.
Tô Trà lén quan sát thấy gương mặt của thím ba Lưu Mĩ Lan đã tối sầm lại, đen xì, chỉ cần có mắt đều có thể nhận ra thím ta vô cùng tức giận.
Thế nhưng bà mẹ hời của cô lại bày ra dáng vẻ không thấy gì cả.
Sau đó, Lưu Mĩ Lan thở hổn hển, tức giận ném ra một câu "Phải quay về chỗ làm", rồi đi ra cửa.
Nước mì trong vắt, thả hai cọng rau muống xanh biếng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng... Thật sự rất thơm.