Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:41:14
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu nói khi các học sinh của lớp 11-5 biết tin này, trái tim của họ đập loạn nhịp, thì khi bảng vàng thi tháng được dán lên kia, quả thật chính là một tin tức mang tính bùng nổ.

Người đứng hạng nhất, học sinh lớp 11-5, Tô Trà?

Chính là cô gái có dáng dấp xinh đẹp, còn thích đến thư viện đọc sách kia ư?

Mặc kệ các bạn học sinh khác nghĩ như thế nào, nhưng khi Tô Vận nhìn thấy cái tên trong bảng vàng, cô ta thậm chí còn không dám tin vào mắt mình nữa kìa.

Cô ta cố ý xoa xoa đôi mắt, thế nhưng nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, thì cái tên ở hàng đầu tiên vẫn là tên của Tô Trà,

Tô Trà, đạt hạng nhất. Tin tức này khiến cho Tô Vận bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Rõ ràng đời trước thành tích của Tô Trà có tốt vậy đâu? Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề thế nhỉ?

Hoặc là, chính sự sống lại của cô ta đã tạo nên hiệu ứng bươm bước, tạo nên sự thay đổi của Tô Trà như bây giờ?

Dựa theo kế hoạch của Tô Vận, cho dù chú hai thím hai khóc lóc chơi xấu đòi cho Tô Trà học cấp ba đi chăng nữa, thành tích của Tô Trà cũng chỉ có thể ở mức trung bình mà thôi, vẫn phải chìm trong ánh sáng của cô ta.

Thế nhưng bây giờ Tô Trà thay đổi rồi. Cô bắt đầu bộc lộ tài năng của bản thân, giống như viên minh châu sau khi lau sạch bụi đất bám qianh, trở nên thu hút sự chú ý của người khác, ánh hào quanh tỏa khắp vạn trượng.

Tất cả sự thay đổi khiến Tô Vận cảm thấy hoảng hốt, cảm giác mọi chuyện dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta ngày càng mãnh liệt hơn.

Không được, cô ta phải làm gì đó để giành lại quyền chủ động vào tay mìn, không thể để Tô Trà tiếp tục nghiền ép cô ta như thế nữa.

Tô Vận cố gắng tự an ủi bản thân, cô ta còn có Khương Triều Dương nữa cơ mà. Chờ đến khi cô ta đủ mười tám tuổi là cô ta có thể ở bên cạnh Khương Triều Dương rồi, đến lúc đó, cô ta sẽ theo anh ta rời khỏi chỗ này.

Bảng vàng được dán lên, cái tên Tô Trà nổi tiếng khắp toàn trường.

Nhân lúc nghỉ giữa giờ, có không ít bạn học lén đi qua đi lại để nhìn mặt Tô Trà. Tô Trà cảm thấy, hành lang của lớp 11-5 bọn họ, giống như sân khấu dành cho người nổi tiếng ấy.

Thành tích thi tháng cũng không khiến Tô Trà thay đổi quá nhiều, cô vẫn đi học thì làm bài như cũ, tan học đến căn tin, tối thì đến tòa nhà tổng hợp học lớp của thầy Tống, sau đó quay về kí túc xá nghỉ ngơi.

Đợi tiết tự học buổi tối kết thúc, Trầm Nghiễm quay về nhà.

Khi vừa vào đến nhà, Trầm Nghiễm đã thấy cha mẹ mình đang ngồi trong phòng khách nói gì đó.

Đôi vợ chồng ngồi trong phòng khác thấy thằng con Trầm Nghiễm nhà mình quay về, thì dừng cuộc nói chuyện lại, quay đầu nhìn qua.

"Con trai, hôm nay thành tích thi tháng của trường con được công bố rồi nhỉ? Con thi thế nào?" Lương Tố thuận miệng hỏi một câu, cũng không quá để ý, vì dù sao có lần nào mà Trầm Nghiễm không đạt hạng nhất đâu?

"Hạng hai ạ." Trầm Nghiễm buồn bực cất tiếng đáp.

Nghe thấy hai chữ "hạng hai", cha Trầm và Lương Tố đều nhìn Trầm Nghiễm bằng ánh mắt kinh ngạc.

Lương Tố nhận ra sự buồn bực trong lòng cậu con trai, bà ấy đang nghĩ nên nói thế nào để an ủi con trai mình đây. Thế nhưng chưa đợi bà ấy kịp lên tiếng, cha Trầm đã mở lời trước rồi.

"Người đạt hạng nhất là Tô Trà à?"

Nghe thấy giọng điệu khẳng định của cha, Trầm Nghiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy rồi hỏi: "Cha, sao cha biết thế?"

"Trực giác thôi. Cô bé kia rất thông minh." Cha Trầm thản nhiên đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-59.html.]

Từ lần trước gặp Tô Trà, cha Trầm đã có ấn tượng sâu sắc với cô bé này. Hơn nữa trong lòng ông ấy có một loại trực giác, nó vẫn luôn nói cho ông ấy: tương lai chắc chắn Tô Trà sẽ không đơn giản.

Trực giác thì cũng chỉ là trực giác mà thôi. Có đôi khi, cha Trầm cảm thấy trực giác kia của mình vô cùng kì lạ, dù sao bây giờ Tô Trà cũng chỉ là một cô gái hơn muời tuổi mà thôi.

Lương Tố nghe người đạt hạng nhất là Tô Trà thì cười phì thành tiếng, cất tiếng trêu chọc thằng con nhà mình:

"Trầm Nghiễm, con thụt lùi hay do Tô Trà tiến bộ thế hả? Các con học cùng trường tận hai năm liền cơ mà, con thế mà lại bị một cô gái kéo xuống khỏi cái ngai hạng nhất cơ à?"

Trầm Nghiễm im lặng không thèm đáp lại lời trêu chọc của mẹ mình, nói: "Con về phòng làm bài tập đây."

Không phải do cậu ta thụt lùi, mà do Tô Trà tiến bộ một cách biến thái.

Trong phòng, Trầm Nghiễm vùi đầu, điên cuồng làm đề.

Trong lòng cậu ta âm thầm thề, lần sau... cậu ta tuyệt đối không kem Tô Trà tận mười tám điểm nữa.

Con số mười tám điểm, nghe vô cùng đả kích.

Từ nhỏ đến lớn, Trầm Nghiễm chưa bao giờ trải qua chuyện nào đả kích như thế này cả.

-----

Đêm khuya...

Bên tai Tô Thắng Lợi đột nhiên vang lên một âm thanh rên rỉ, chú ta khẽ mơ màng một lát, sau đó đột nhiên phản ứng lại thì ngồi bật dậy, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn người nằm cạnh.

Chỉ thấy ở bên góc giường kia, Lưu Mĩ Lan đang mơ mơ màng màng phát ra những âm thanh rên rỉ đầy đau đớn.

"Mĩ Lan, Mĩ Lan, em tỉnh lại đi. Có phải bụng em không thoải mái không?" Tô Thắng Lợi khẽ đẩy cánh tay của Lưu Mĩ Lan, lo lắng cất tiếng hỏi.

"Hả?" Lưu Mĩ Lan mơ mơ màng màng hé mắt ra, liếc thấy gương mặt phóng đại của Tô Thắng Lợi đang dán sát vào gương mặt mình, thế nhưng sau đó, Lưu Mĩ Lan không còn hơi sức đâu mà chú ý đến gương mặt phóng đại của Tô Thắng Lợi nữa.

Vì thím ta đau quá, đau bụng quá. Đau không thể chịu được.

"Em, đau bụng."

"Anh đưa em đi bệnh viện." Tô Thắng Lợi lập tức đứng dậy, chú ta cầm một chiếc áo khoác khoác lên người Lưu Mĩ Lan, sau đó gấp đến độ chưa kịp xỏ giày đã ôm Lưu Mĩ Lan chạy ra ngoài.

Trời bên ngoài tối đen như mực, đôi chân trần của Tô Thắng Lợi dán lên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng chú ta sợ hãi không thôi.

Khi chạy đến cửa xưởng dệt, Lý Quốc Đống vốn đang cảm thấy buồn ngủ, thì thấy Tô Thắng Lợi ôm chặt một người chạy về phía cửa, ông ta lập tức tỉnh táo lại.

Lý Quốc Đống rời khỏi phòng gác của bảo vệ, quan tâm hỏi: "Tô Thắng Lợi, vợ cháu sao thế?"

"Cháu không biết, cô ấy kêu đau bụng."

"Có phải sắp sinh rồi không?"

"Cháu không biết, cháu đang định đưa cô ấy đi bệnh viện."

"Cháu tính ôm đi như thế á?" Lý Quốc Đống nhìn lướt qua đôi bàn chân trần của Tô Thắng Lợi, ông ta lập tức cất tiếng: "Cháu đợi chú một lát, chú nhớ trong xưởng có xe đẩy đấy. Chú đẩy xa qua đây, cháu chờ chú một lát."

Loading...