Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:35
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, lần này Tô Trà trực tiếp đến tìm Tống Minh lấy ba mươi đề thi, hơn nữa sau khi Trầm Nghiễm biết gần đây Tô Trà điên cuồng làm đề, còn cố ý mượn một quyển đề thi cho cô.

Lúc làm đề thi, Tô Trà không thể viết đáp án vào quyển đề đó, chỉ có thể viết ra giấy nháp, đến lúc đó mới có thể trả quyển sách nguyên vẹn cho Trầm Nghiễm.

Đến khi trời sắp tối đen, tất cả mọi người nhà họ Tô đã ở ngoài đồng về.

Vương Tú Mi quen thói ăn bơ làm biếng, vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng của Tô Trà. Dù sao thì muốn bắt bà ấy làm việc á? Không có khả năng.

Nhìn thấy mẹ mình tiến vào, Tô Trà cũng không dừng lại động tác làm bài, trái lại cô một công đôi việc, vừa nói chuyện phiếm với mẹ già nhà mình, vừa làm bài.

Hóng hớt và bài tập, cả hai cô đều muốn lấy, cả hai cô đều muốn túm trong tay.

"Con gái, mẹ kể con nghe. Lần trước không phải chuyện xem mắt của Tô Diệp đã thấy bại rồi đấy ư? Chuyện sau đó, mẹ nghe nói lại có người giới thiệu đối tượng cho Khương Triều Dương, đã đến thăm nhà rồi, vốn cả hai bên gia đình đều hài lòng, nhưng về sau không biết lý do vì sao lại thất bại."

"Ha ha, con gái, con có biết nguyên nhân vì đâu không?" Vương Tú Mi nói lấp lửng, nhận thấy ánh mắt tò mò của cô con gái, Vương Tú Mi cười một tiếng rồi mới tiếp tục nói: "Về sau mẹ hỏi thăm, chuyện xem mắt giữa hai nhà đó sở dĩ thất bại, là do nhà gái đã đi xem bát tự, nói bát tự của hai nhà không hợp nhau."

"Bát tự không hợp ấy ạ? Đây không phải là mê tín dị đoan của thời phong kiến ư? Bây giờ mà vẫn có người tin á?" Tô Trà vừa làm bài, vừa hỏi.

"Cái gì mà mê tín của thời phong kiến hả? Những người của thế hệ cũ vô cùng tin tưởng vào bát tự. Còn nữa, chuyện đó vẫn chưa phải chuyện kích thích nhất đâu, càng kích thích hơn là, người ta đồn mệnh của Khương Triều Dương quá cứng, sẽ khắc vợ."

"Ồ, sao lại nói thế ạ?"

"Có người nói, trước đây khi Khương Triều Dương còn nhỏ, gia đình nhà cậu ta đã đính hôn từ bé cho cậu ta rồi. Đáng tiếc là khi Khương Triều Dương mười hai tuổi, cô bé kia không còn nữ, cho nên việc đính hôn từ bé đó cũng không thành công. Cho nên, liệu Khương Triều Dương có khắc vợ thật không nhỉ? Chuyện này có lẽ cũng không phải tin đồn vô căn cứ."

"Đồn đại linh tinh." Tô Trà cười nhạo một tiếng.

Nếu bởi vì cô bé nhà gái kia không còn nữa, mà đổ cho Khương Triều Dương khắc vợ, thì nào còn đạo lý nữa?

Cũng không thể do đính hôn từ bé, mà bắt Khương Triều Dương nhà người ta cam đoan nhả gái cả đời không tai không bệnh chứ đúng không?

Thế giới này lớn như vậy, bệnh tật ngoài ý muốn đều là chuyện thường xuyên xảy ra. Sao có thể đổ lỗi cho khắc thê cơ chứ?

Tô Trà dùng ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tô Vận.

Nói rồi mà, Khương Triều Dương muốn đi xem mặt, sao Tô Vận có thể không hành động gì.

Thế nhưng Tô Vận này đúng là ác thật. Những thôn dân ở cái xóm quê này, có ai là không mê tín đâu.

Bỗng nhiên Khương Triều Dương bị chụp cho cái danh khắc vợ này, trong thời gian ngắn, chỉ sợ không có nhà ai dám giới thiệu con gái cho nhà họ Khương.

Chỉ ngẫm nghĩ một lát thôi mà Tô Trà đã không thể không bội phục mưu kế của Tô Vận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-55.html.]

Cô ta trơ mắt nhìn thanh danh của Khương Triều Dương bị phá hủy, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta sẽ không phải lo lắng Khương Triều Dương sẽ đi xem mắt, tìm đối tượng được nữa.

Hai năm sau, nếu lúc đó Tô Vận không chê thanh danh khắc vợ của Khương Triều Dương mà ở bên anh ta, vậy Tô Vận không chỉ nhận được ấn tượng tốt từ người nhà họ Khương, mà còn có thể chiếm được ấn tượng tốt của không ít người.

Lợi hại đó. Cho nên nói rồi mà, tiềm lực của con người là vô hạn.

Chỉ có chuyện bạn không dám tưởng tượng, chứ không có chuyện bạn không thể tưởng tượng ra.

Mà bên kia, nhà họ Khương đang rầu rĩ điên lên rồi.

Điều kiện nhà họ Khương khá tốt, hơn nữa Khương Triều Dương còn làm quân nhân trong bộ đội.

Mấy năm nay, mẹ Khương ở nhà chăm sóc, nuôi nấng Khương Nguyệt, hàng tháng Khương Triều Dương đều gửi phần lớn tiền trợ cấp của mình về nhà.

Cho nên bây giờ gia đình anh ta đã chuyển từ căn nhà mái tranh sang căn nhà ngói rồi.

Gần đây mẹ Khương nghe được một số tin đồn nhảm nhí về thằng con nhà mình, trong lòng bà ta hận c.h.ế.t đi được.

Bà ta không biết ai nói linh tinh thôi, chứ bà ta mà biết á, kiểu gì bà ta cũng phải xé rách miệng người kia.

Đúng là táng tận lương tâm mà. Quả thật là táng tận lương tâm. Khương Triều Dương nhà họ chỉ muốn tìm một đối tượng mà tôi, thì đắc tội với ai hả?

Khương Triều Dương mặc một bộ quân trang ngồi bên cạnh mẹ Khương, thấy mẹ già nhà mình lo lắng đến độ mặt mày cau có, anh ta ôn tồn cất tiếng an ủi:

"Mẹ, mẹ cũng đừng sốt ruột như thế chứ. Vấn đề cá nhân này, bây giờ con vẫn chưa lo lắng, năm nay con mới đầu hai mươi thôi mà, việc này chờ vài năm nữa rồi bàn lại cũng không muộn mà mẹ."

"Không muộn á? Sao lại không muộn cho được? Con xem đi, quanh thôn chúng ta, làm gì có ai bằng tuổi con rồi mà vẫn chưa có đối tượng cơ chứ? Thậm chí có người còn có con biết gọi cha rồi kia kìa."

"Con không vội, không lo lắng, nhưng mà mẹ sốt ruột chứ. Mẹ vẫn đang ngồi chờ bế cháu nội mà."

"Mẹ, chuyện kết hôn với chuyện con cái, phải tùy duyên phận chứ."

"Tùy duyên cái gì mà tùy duyên? Con muốn duyên như thế nào, muốn người như thế nào, mẹ tìm cho con." Mẹ Khương đúng lý hợp tình phản bác.

"Việc này chờ sau này hẵng bàn mẹ ạ. Đúng rồi, gần đây mẹ khuyên bảo Khương Nguyệt nhiều một chút."

Khương Triều Dương không hề lo lắng về chuyện riêng của anh ta, thế nhưng em gái Khương Nguyệt của anh ta, lần trước bị bọn buôn người dọa sợ, khi quay về thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm.

"Được rổi, chuyện em gái con có mẹ lo rồi, nhưng chuyện của con ấy, con cũng phải để tâm một chút đi chứ. Không được rồi, mẹ vẫn phải tìm người hỏi thăm xem thế nào, biết đâu vẫn còn có cô gái nào nhìn trúng con thì sao?" Mẹ Khương vẫn không từ bỏ ý định như cũ.

Khương Triều Dương không hé răng, mặc cho mẹ già nhà mình muốn làm thế nào thì làm.

Dù sao đến lúc đó, anh ta bảo anh ta chướng mắt đối phương, chẳng lẽ mẹ già của anh ta còn có thể đè đầu bắt anh ta kết hôn à?

Loading...