Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:33
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Trà liếc Tô Vận một cái, rồi thản nhiên thu hồi tầm mắt của mình.
Có vài người, nếu càng để ý đến cô ta, cô ta lại càng làm lố hơn.
"Tô Trà, tôi nghĩ chị vẫn nên tập trung học tập kiến thức cơ bản trên lớp thì hơn, thi đại học cũng đâu phải chỉ thi mỗi môn toán đâu, chị còn phải ôn tập thêm những môn khác nữa. Làm thế, tương lai chị mới có hi vọng thi đỗ đại học."
Tô Vận tận tình khuyên bảo, dáng vẻ như "tôi chỉ muốn tốt cho chị", vô cùng giả tạo.
Tô Trà đến liếc mắt nhìn đối phương một cái cũng lười.
Cô nói thẳng: "Đối với tôi mà nói, thi đại học cũng đơn giản như ăn cơm, uống nước vậy. Cho nên, không nhọc cô quan tâm."
"Nhưng còn cô đó, có thời gian quan tâm đến chuyện của người khác, không bằng dùng thời gian đó mà tập trung học hành đi. Dù sao thì đầu óc đã không thông minh rồi, lại còn không chăm chỉ, không biết cố gắng nữa. Cô đừng mơ tưởng đến miếng bánh từ trên trời rơi xuống nữa, chuyện đó không có khả năng đâu."
Xét về kĩ năng châm biếm người khác, Tô Trà tự nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Cho dù cô ta là nữ chính thì sao hả? Sống lại cũng đâu giúp trí thông minh của cô tăng lên được đâu. Có hiểu không?
Cả ngày ăn mì tôm quản chuyện thế giới, có phải cô ta rảnh rỗi sinh nông nổi không?
Tô Vận nghe Tô Trà nói khoác mà không biết ngượng miệng, thì nụ cười giả tạo ở khóe miệng cô ta cũng sắp không duy trì được nữa rồi.
"Tô Trà, nể mặt chúng ta là người một nhà, chị là chị gái của tôi, tôi mới dốc lòng khuyên bảo chị thế mà thôi."
"Ồ." Tô Trà thành công bị gương mặt dày của cô ta làm cho ghê tởm.
Tô Trà dừng chân lại, đột nhiên cô quay đầu nhìn về phía Tô Vận.
Bị Tô Trà nhìn chằm chằm như thế, Tô Vận cũng vô thức dừng chân theo cô. Đối diện với tầm mắt của Tô Trà, cô ta cảm thấy bản thân mình giống như đã bị đối phương nhìn thấy, đáy lòng cô ta không nhịn được mà hoảng hốt.
Dường như, Tô Trà đã biết tất cả mọi chuyện, biết bí mật của cô ta, nhìn thấu hết những ý đồ của cô ta vậy.
Tục ngữ nói, có tật giật mình.
Bị nhìn như thế, Tô Vận không nhịn được mà chột dạ. Cô ta cụp mắt, vô thức né tránh tầm mắt của Tô Trà.
"Hì hì..." Tô Trà cười khúc khích, cô khẽ nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cất giọng lanh lảnh: "Tô Vận, cô đừng có bày ra dáng vẻ chị em thắm thiết với tôi. Tôi không phải Tô Diệp, cô ném hết mấy cái mánh khóe của cô đi."
"Còn nữa, đừng có chọc vào tôi, tôi rất tàn nhẫn đó."
Tô Trà tỏ vẻ: cô mà hung dữ lên, cô sẽ cắn người!
"Ôi chao, Tô Trà vừa về đấy à?"
"Dạ đúng ạ. Chị dâu vừa từ ngoài ruộng về ạ?"
"Đúng vậy. Chị vừa ra ruộng nhổ hai bắp cải trắng về. Em xem đi, vẫn còn tươi mới đây nè, đúng lúc gặp được em ở đây, hay là em lấy một bắp về ăn thử xem thế nào nhé?" Người phụ nữ kia không đợi Tô Trà từ chối đã nhét một bắp cải trắng vào trong lồng n.g.ự.c của Tô Trà.
Nhìn thấy rau cải trắng được nhét vào lòng mình, Tô Trà giơ tay ra nhận lấy theo phản xạ. Đợi nhận ra hành động của mình, cô mới ngượng ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-54.html.]
"Chị dâu, bắp cải này..."
"Ôi chao, không sao đâu, đều là đồ nhà mình trồng ấy mà, không đáng bao nhiêu tiền cả? Em cầm về nhà nếm thử một chút đi. Lần trước em giúp thằng con nhà chị học kèm, chị còn chưa cảm ơn em tử tế mà. Lần này khai giảng, giáo viên trong trường đã khen con trai chị tiến bộ rất lớn."
"Vậy, em cảm ơn chị dâu nhé? Sau này nếu thằng bé có bài nào không hiểu, nếu em ở nhà thì chị có thể bảo thằng bé đến tìm em." Tô Trà cười cất tiếng đáp lại.
"Ôi chao, vậy thì tốt quá. Chúng ta cùng về thôi, vừa đi vừa trò chuyện thôi."
"Vâng, cùng đi thôi ạ. Em cũng thích nói chuyện với chị dâu."
Hai người đi phía trước vừa hỏi vừa đáp, không khí vô cùng hòa hợp. Tô Vận đi phía sau thấy vậy thì lòng dạ chua loét.
Trước kia, người nhận được đãi ngộ như thế này là cô ta, thế nhưng từ sau khi Tô Trà trở nên nổi bật đến nay, thái độ của người trong thôn đối với Tô Trà đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Qua vài phút sau, Tô Trà đi tới cửa nhà. Cô trò chuyện với chị dâu kia thêm hai câu nữa rồi mới xoay người đi vào sân nhà mình.
Trong sân, bà nội Tô đang ngồi trên cái ghế nhỏ ở dưới mái hiên nhặt đỗ.
Nghe thấy tiếng động, bà cụ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Trà đang ôm một bắp cải trắng đi vào nhà.
"Bà nội, cháu về rồi. Vừa nãy trên đường về cháu gặp chị dâu Lý, chị ta cho cháu một bắp cải trắng, đêm nay chúng ta xào lên ăn thôi." Tô Trà chủ động chào hỏi bà nội Tô.
"Ừ, cháu cất vào bếp đi. Bà có để phần cơm trưa cho cháu và Tô Vận trong nồi trong phòng bếp đó, cháu lấy mà ăn đi."
"Dạ, vâng." Tô Trà đáp vâng, rồi ôm bắp cải trắng trong lồng n.g.ự.c vào bếp.
Phòng bếp được thu dọn vô cùng sạch sẽ, không thể không nói, về chuyện vệ sinh này bà nội Tô vô cùng sạch sẽ.
Cho dù là trong nhà hay trong sân đề phải được dọn dẹp sạch sẽ, tất nhiên phòng bếp này cũng không ngoại lệ.
Mở nắp nồi ra, Tô Trà nhìn thấy trong nồi có đặt hai bát cơm, lượng cơm trong hai cái bát đều không khác nhau quá nhiều. Bên trên bát cơm đặt một quả trứng luộc và vài cọng rau muống.
Tô Trà tiện tay bưng một bát. Cầm trong tay thấy bát cơm vẫn còn âm ấm, Tô Trà cúi người nhìn vào lò bếp, thấy có đốm lửa thấp thoáng, có thể thấy được, có người cố ý giữ ấm đồ ăn.
Đúng lúc này, Tô Vận cũng đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy Tô Vận tiến vào, Tô Trà cũng chẳng nói gì cả. Trải qua chuyện trên đường vừa rồi, Tô Trà cảm thấy hai người không cần thiết phải giữ thái độ ngoài mặt nữa làm gì.
Cho nên, Tô Trà bưng bát đi thẳng ra ngoài.
Rời khỏi phòng bếp, Tô Trà xách cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh bà nội Tô, vừa ăn cơm vừa nhìn bà nội Tô nhặt đỗ.
Bà nội Tô và Tô Trà cũng không ai nói chuyện với ai, người lớn im lặng nhặt đỗ, người bé thì yên lặng ăn cơm.
Thế nhưng bầu không khí giữa hai người lại hài hòa một cách khó hiểu.
Cơm nước xong, Tô Trà nhặt đỗ giúp bà nội Tô một lát, đợi nhặt xong, Tô Trà mới xoay người đi về phòng mình làm nốt đề thi.
Được nghỉ ba ngày, thế nhưng cô cũng không thể lãng phí thời gian được. Thời gian chính là tiền tài, thời gian chính là sinh mệnh.