Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:29
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thắng Lợi làm việc ở bưu điện, tuy bưu điện nằm ở tầng dưới cùng, nhưng dù sao thì cũng được coi là công việc ổn định, người ngoài cũng khen một câu nhân viên công chức.

Thế nhưng tục ngữ nói rồi, mỗi vòng xã giao đều là một xã hội thu nhỏ, cho dù ngay cả lãnh đạo của bưu điện nơi chú ta làm việc, cũng chưa chắc đã quen được những người như thế.

Những người làm lãnh đạo ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo, nói chuyện hay làm việc đều tuân theo những nguyên tắc nhất định.

Cho nên, sao Tô Trà lại quen bạn học sống trong khu nhà dành cho nhân viên chính phủ cơ chứ?

Theo lý thuyết, một đứa bé có gia thế như thế, đều có một vòng xã giao riêng cho mình rồi chứ nhỉ?

Không phải là Tô Thắng Lợi coi thường cháu gái nhà mình đâu, tuy Tô Trà thông minh thì thông minh thật, thế nhưng muốn kết bạn với những người như thế, muốn gia nhập vào vòng xã giao của họ, không phải chỉ cần thông minh là đủ.

Tô Trà ngồi ở yên sau, hai cẳng chân nhỏ của cô khẽ đong đưa, cô cười nói: "Bạn cùng lớp cháu ạ.

Cháu dáng dấp xinh đẹp thế này, lại thông minh nữa, người ta muốn kết bạn với cháu không phải chuyện bình thường sao ạ?"

Ôi chao, sức hút c.h.ế.t tiệt này!

Hệ thống thấy kí chủ nhà mình lại bắt đầu nổi điên rồi. Vì chứng kiến quá nhiều rồi, cho nên bây giờ nó đã có thể bình tĩnh mở vách ngăn che chắn ra.

Tô Thắng Lợi đang đạp xe, nghe thấy những lời này của cháu gái, chú ta nhất thời câm nín.

Hệ thống đoán, có lẽ Tô Thắng Lợi đã bị da mặt dày và độ tự luyện của Tô Trà dọa sợ cho không biết nói gì luôn rồi.

Nửa tiếng sau, Tô Thắng Lợi đạp xe đưa Tô Trà đến xưởng dệt.

Lý Quốc Đống đang đứng gác cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Trà ngồi yên sau xe đạp của Tô Thắng Lợi, ông ta chủ động cất tiếng: "Nhóc con, cháu lại đến nhà chú nhỏ chơi à?"

"Đúng ạ. Chú Lý, gần đây trông khí sắc của chú có vẻ tốt đấy, có phải trong nhà có chuyện vui gì không ạ?" Tô Trà cười cười, cái miệng nhỏ nhắn đáp trả một câu.

Thế nhưng, Tô Trà đoán mò mà trúng rồi.

"Ha ha ha, đúng là có chuyện vui. Con dâu của ông vừa sinh một cháu trai nhỏ." Lý Quốc Đông cười đến độ những nếp nhăn trên mặt nhăn thành bông hoa.

"Ôi, chúc mừng chú Lý nhé." Tô Trà nhảy xuống khỏi xe đạp, cô lục lọi trong cặp sách, lát sau, cô lấy đôi vỏ gối thêu hoa ra nhét vào tay Lý Quốc Đông, cất tiếng nói: "Trùng hợp là cháu vừa mua được một đôi vỏ gối, cháu tặng chú Lý, coi như chúc mừng chú đón kim tôn nhé?"

"Ôi chao, sao thế được? Đôi vỏ gối này vừa nhìn đã biết đắt tiền rồi, cháu cầm về đi thôi, lời chúc của cháu thì ông nhận."

"Chú Lý, chú nhận đi ạ. Thím nhỏ của cháu còn đi làm ở đây mà, sau này còn phải làm phiền chú chăm sóc cho chú nhỏ, thím nhỏ của cháu cơ mà." Tô Trà nói.

Dù sao thì một lần cho đi là một lần trao nhân tình, tặng một đôi vỏ gối, để Lý Quốc Đống chăm sóc Tô Thắng Lợi và Lưu Mĩ Lan nhiều một chút, nói cách khác, Tô Trà đang tạo nhân tình giúp cho hai vợ chồng Tô Thắng Lợi.

Một đôi vỏ gối, đổi được nhân tình của hai người, cô không lỗ.

"Vậy được, cảm ơn cháu nhé. Nhóc con nhà cháu đúng là khách sáo quá."

"Vậy chú Lý ơi, chú làm việc đi ạ. Chúng cháu vào đây."

"Đi đi, đi đi." Lý Quốc Đống cười phất tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-52.html.]

Tô Trà lại leo lên yên sau xe đạp của Tô Thắng Lợi, hai người tiếp tục đi vào xưởng dệt.

Đến dưới nhà, Tô Thắng Lợi lại nhịn không được mà cất tiếng: "Tô Trà, đôi vỏ gối kia của cháu đắt lắm đúng không?"

"Không đắt đâu mà chú nhỏ. Chú phải học cách giao tiếp với mọi người, có qua có lại mới toại lòng nhau. Không phải thím nhỏ sắp sinh rồi à? Chú Lý ngày nào cũng đi làm ở đây, biết đâu ngày nào đó chú ấy có thể giúp đỡ chút gì thì sao, chú nói xem có đúng không?"

Tô Trà thuận miệng chỉ bảo vài câu, thế nhưng thật ra cô không để trong lòng.

Nhưng mà, Tô Thắng Lợi bị cháu gái dạy bảo, chú ta ngẩn người ra.

Bỗng nhiên chú ta hiểu ra một vài chuyện, đúng vậy, ân huệ nhỏ có thể đổi lấy nhân tình, nói không chừng ngày nào đó có thể giúp ích cho bản thân thì sao?

Cũng không lỗ!

Ôi chao, vẫn là cháu gái của chú ta thông minh. Khó trách mười mấy năm qua, chị dâu hai vẫn luôn miệng nói Tô Trà là đứa cháu thông minh nhất của nhà họ Tô.

Nhớ đến những lời kể về Tô Vận của bà nội Tô trước đó, Tô Thắng Lợi cảm thấy, so với Tô Vận thì Tô Trà tốt hơn nhiều.

Cô thông minh, làm việc vừa rộng rãi vừa hào phóng.

Nhìn quanh thôn mà xem, Tô Trà và gia đình nhà trưởng thôn có quan hệ tốt còn chưa tính, qua chuyện Tô Trà giúp đám trẻ trong thôn dạy kèm lần trước, thái độ của không ít người trong thôn đối với Tô Trà thay đổi nhanh như lật sách vậy.

Cho nên, những lời chị dâu hai nói, quả đúng là sự thật mà.

Hai người lên lầu, Tô Thắng Lợi mở cửa vào nhà.

Lưu Mĩ Lan đang ở trong phong, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn qua. Khi thấy Tô Trà đứng sau lưng Tô Thắng Lợi, vẻ mặt thím ta khẽ cứng đờ, thế nhưng sau khi nghĩ đến hộp kem dưỡng da mặt mà Tô Thắng Lợi mang về lần trước, rất nhanh Lưu Mĩ Lan đã nở một nụ cười tươi.

"Tô Trà, sao cháu lại đến đây? Hôm nay không về nhà à?" Lưu Mĩ Lan giả vờ lơ đãng hỏi.

"Thím nhỏ, hôm nay cháu đến nhà bạn cùng lớp học nhóm, không để ý thời gian cho nên tan muộn quá, thế nên cháu mới đến nhà chú nhỏ thím nhỏ ở nhờ một đêm. Hi vọng thím nhỏ đừng ghét bỏ cháu."

"Nghe cháu nói kìa. Thím nhỏ sao có thể ghét bỏ cháu được." Lưu Mĩ Lan là người ưa sĩ diện, nghe thấy Tô Trà nói thế, tất nhiên thím ta cũng không thể nói gì nữa.

Thế nhưng trong nhà tự nhiên có nhiều thêm một người, Lưu Mĩ Lan vẫn có chút không vui.

Tô Trà cũng mặc kệ thím ra. Đối với loại người có tính tình như Lưu Mĩ Lan, nên duy trì quan hệ ngoài mặt là được rồi, không nên quá thân thiết.

Tô Thắng Lợi nhìn thấy sắc mặt của Lưu Mĩ Lan tối sầm lại, thì vội vàng cất tiếng:

"Tô Trà, cháu ngủ ở phòng kia nhé? Nghỉ ngơi sớm một chút đi, chú và thím nhỏ của cháu nói chuyện một lát."

Tô Thắng Lợi nói xong thì lập tức kéo Lưu Mĩ Lan đang không tình nguyện về phòng.

Còn về phần hai người vào phòng xong rồi nói gì đó với nhau, Tô Trà tỏ vẻ cô không có chút hứng thú nào.

Cô chỉ ở nhờ một đêm mà thôi, thích làm thì thì làm đi.

Nếu không phải một cô gái nhỏ như cô một mình ở khách sạn sẽ không an toàn, cô ấy còn lâu mới mặt dày đến nhà chú nhỏ ngủ nhờ.

Nói chung thì sự an toàn cá nhân còn quan trọng hơn cả mặt mũi cơ mà.

Loading...