Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:27
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy đang đọc báo, khi thấy đám người Tô Trà tiến vào, ông ấy thuận tay đặt tờ báo xuống bàn rồi đứng dậy,
"Học trò Tô, chào cháu nhé. Chú là cha của Trầm Nghiễm." Người đàn ông nở một nụ cười vô cùng tao nhã.
Ông ấy trực tiếp gọi cô là học trò Tô, chứng tỏ vừa nãy ông ấy đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô ấy và dì Lương rồi .
"Nào nào nào, chúng ta ăn cơm thôi." Lương Tố kéo Tô Trà đi về phía bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn rồi, thoạt nhìn vô cùng phong phú.
Có thịt kho tàu, canh bắp non hầm xương, cá khô cay và đậu rán.
"Tô Trà, cháu ngồi đi. Cháu cứ tự nhiên nhé, cứ coi như đây là nhà mình."
Lương Tô kéo Tô Trà ngồi xuống, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Trà.
"Dì Lương cũng không biết cháu thích ăn cái gì, cho nên làm bừa vài món. Cháu có thích ăn sườn không?"
"Dạ, cháu thích ạ." Tô Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ có đồ ăn ngon là không thể cô phụ!
"Còn thịt kho tàu thì sao? Cháu có thích ăn không?"
"Cháu cũng thích lắm ạ."
"Cá khô cay?" Lương Tố cười dịu dàng, lại hỏi Tô Trà.
"Dạ thích ạ, cháu đều thích. Cháu không kén ăn." Tô Trà tỏ vẻ, cô rất dễ nuôi đó.
"Ha ha ha, vậy được, ăn cơm thôi." Lương Tố có thể nhận ra những lời cô gái nhỏ nói đều là lời thật lòng, không phải qua loa lấy lệ hay đang khách sáo với bà ấy. Cô gái nhỏ này thật sự thích ăn.
Nhưng mà, có thể ăn là tốt rồi. Ăn được là phúc.
Cô gái này có chút gầy, phải béo thêm một chút thì càng xinh đẹp hơn.
Trên bàn cơm, Trầm Nghiễm thấy bà mẹ già nhà mình không ngừng gắp đồ ăn cho Tô Trà, còn Tô Trà lại chỉ vùi đầu ăn, ăn ngon lành luôn ấy chứ.
Hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, không có đối thủ.
Sau khi ăn cơm nước xong, Trầm Nghiễm kéo Tô Trà sang một góc làm bài. Cậu ta lo Tô Trà là con gái, đưa cô về phòng cậu ta thì không thích hợp cho lắm, cho nên chỉ có thể ngồi tạm ở phòng khách.
Cho nên, trong phòng khách không quá lớn của nhà họ Trần, hiện ra hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau.
Một bên là hai đứa nhóc nghiêm túc làm bài, một bên là đôi vợ chồng ung dung phẩm trà.
Lương Tố càng nhìn Tô Trà lại càng thấy yêu thích, nụ cười trên gương mặt chưa từng tắt.
Điểm chú ý của cha Trầm rõ ràng khác với Lương Tố, ông ấy có thói quen không nhìn mặt bắt hình dong, mà chú trọng đến nội tâm của người đó hơn.
Ở chức vị của ông ấy, ông ấy đã gặp qua đủ loại người yêu ma quỷ quái. Tuy rằng ông ấy mới chỉ tiếp xúc với cô gái nhỏ tên Tô Trà trong hôm nay thôi, thế nhưng hiện tại xem ra, cô cũng không có điểm xấu nào cả.
Ngoan ngoãn, lễ phép...
Hơn nữa còn thông minh.
Còn về nguyên nhân vì sao cha Trầm lại khen cô bé Tô Trà này thông minh á, tất nhiên là vì cha Trầm đã phát hiện ra, trong hai người đang làm bài ở góc kia, cô gái nhỏ người ta còn lợi hại hơn thằng con của ông ấy nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-51.html.]
Có vài câu, Trầm Nghiễm phải đợi Tô Trà gợi ý mới dần tìm được cách giải, hơn nữa, cha Trầm còn phát hiện ra, tốc độ làm bài của Tô Trà và Trầm Nghiễm không phải cùng một cấp bậc.
Xem đi kìa, xem đi kìa, Tô Trà người ta đã làm xong vài câu rồi, thế mà Trầm Nghiễm nhà ông ấy vẫn đang vắt óc làm câu thứ hai.
Tục ngữ có câu gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Trầm Nghiễm nguyện ý tiếp xúc với bạn học giỏi thế này, tất nhiên là cha Trầm vô cùng vui mừng rồi.
Cũng không phải là cha Trầm xem thường học sinh kém đâu, chẳng qua là cha mẹ ai chẳng có chút ích kỉ của bản thân, chỉ mong con mình luôn được tốt đẹp. Hơn nữa, cha Trầm cũng chưa từng cấm đoán hay hạn chế quyền tự do kết bạn của Trầm Nghiễm.
Tô Trà ngồi ở nhà họ Trầm suốt buổi chiều, đến năm giờ chiều, vào thời gian này chắc chắn cô không thể quay về thôn kịp trước khi trời tối rồi, cho nên cô đang định đi đến nhà chú nhỏ Tô Thắng Lợi của mình tá túc một đêm.
Lương Tố lo lắng cho Tô Trà, bảo cô gọi điện thoại cho Tô Thắng Lợi trước, sau khi thấy cô gọi xong mới đồng ý cho cô rời đi.
Mà bên kia, lúc Tô Thắng Lợi nhận được điện thoại, chú ta vẫn hơi mơ màng, mãi một lúc sau mới hiểu rõ tình huống hiện tại. Qua điện thoại, Tô Trà nhờ Tô Thắng Lợi gọi điện thoại về thôn, nói cho người nhà biết hôm nay cô không về.
Khi nhận được điện thoại, Tô Thắng Lợi cố ý nhìn sắc trời, nhìn thấy bầu trời sắp tối đen rồi, đúng lúc chú ta cũng vừa tan làm, cho nên chú ta dặn Tô Trà ở yên đó đợi, chú ta sẽ đến đón cô về nhà.
Sau khi chứng kiến hiện trường buôn người giữa ban ngày ban mặt, tất nhiên Tô Trà không từ chối chuyện Tô Thắng Lợi đến đón cô.
Sau khi Tô Trà báo điện chỉ, Tô Thắng Lợi cúp điện thoại rồi gọi điện thoại về thôn.
Nhà họ Tô không lắp điện thoại, cho nên Tô Thắng Lợi gọi thẳng đến văn phòng đại đội của thôn.
Trùng hợp, người nhận điện thoại là trưởng thôn, Tô Trà đã giúp trưởng thôn quá nhiều chuyện, bây giờ vừa nhận được điện thoại, ông ta vội vàng nhờ người đi gọi Vương Tú Mi đến nghe máy.
Trong thôn, sau khi Vương Tú Mi nhận được điện thoại, bà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tô Trà nhờ người chuyển lời rằng cô sẽ đến nhà bạn học nhóc, có lẽ phải đến tối cô mới về nhà.
Thế nhưng khi nhìn thấy trời càng lúc càng tối muộn, trái tim của Vương Tú Mi không nhịn được bắt đầu lo lắng, sốt ruột.
Bây giờ nhận được điện thoại của Tô Thắng Lợi, trái tim vốn treo lơ lửng của Vương Tú Mi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.
Sau khi thông báo cho người nhà ở thôn xong, Tô Thắng Lợi thu dọn đồ đạc rồi tan làm.
Chú ta đạp xe rời khỏi đơn vị, rồi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Vừa rồi địa chỉ mà Tô Trà báo cho chú ta, hình như là ở bên khu nhà dành cho nhân viên chính phủ thì phải. Người bạn học này của Tô Trà, lai lịch đúng là không nhỏ.
Đợi Tô Thắng Lợi đến nơi, Tô Trà đã đứng ở cổng lớn để chờ, bên cạnh cô còn có Lương Tố và Trầm Nghiễm.
"Dì Lương ơi, chú nhỏ cháu đến rồi. Mọi người về đi thôi ạ." Tô Trà ngồi lên xe đạp của Tô Thắng Lợi, vẫy vẫy cái tay nhỏ như vuốt mèo chào tạm biệt hai mẹ con Trầm Nghiễm.
"Ôi, trên đường đi cẩn thận nhé. Tô Trà, lần sau cháu lại đến nhà dì chơi nhé?" Lương Tố cười dịu dàng, vừa vẫy tay vừa cất tiếng dặn.
Trầm Nghiễm bình tĩnh vẫy vẫy tay với Tô Trà.
"Được ạ. Dì ơi, tạm biệt dì."
Tô Trà ngồi trên xe đạp dần dần đi xa...
Đi được một đoạn, Tô Thắng Lợi không nhịn được sự tò mò, cất tiếng hỏi Tô Trà
ngồi ở ghế sau.
"Trà Trà, gia đình của cậu bạn học của cháu kia lợi hại quá. Sao cháu quen được thế?"