Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:40:25
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng nó cũng không phải là người duy nhất chứng kiến một loạt hành động điên rồ của Tô Trà nữa rồi.

Chỉ trong một giây, Tô Trà đã khôi phục lại vẻ mặt ngoan ngoãn, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa số... Ừm, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh nắng chan hoa, trời xanh ấm áp.

Đây chính là hiện trường phán xử tử hình, cho dù có giả ngu thế nào, cũng khó mà che giấu được hết sự xấu hổ.

"Khụ khụ, cái đó, đồng chí Tô Trà, cháu để lại cách thức liên lạc rồi có thể rời đi." Đồng chí công an cất tiếng phá vỡ sự im lặng.

Ồ, được thôi.

Tô Trà thầm nghĩ, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi cái hiện trường phán xử tử hình này thì hơn.

Sau khi để lại cách thức liên lạc, Tô Trà lập tức rời khỏi đồn công an.

Ra khỏi đồn công an rồi, Tô Trà mới đột nhiên nhớ ra một chuyện... Ách, hình như cô đã ném Trầm Nghiễm ở ven đường rồi thì phải?

Sau đó, Tô Trà vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Trầm Nghiễm thở hồng hộc chạy về phía mình.

Vất vả lắm Trầm Nghiễm mới chạy đến đồn công an, trong chớp mắt khi nhìn thấy Tô Trà, trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Trầm Nghiễm cuối cùng cũng thả lỏng.

Có trời mới biết, khi nãy cậu ta đứng ở ven đường chờ Tô Trà đi mua đồ, kết quả đợi mãi mà không thấy Tô Trà về.

Cậu ta lo lắng nên đi theo hướng mà Tô Trà rời đi, tìm khắp trong ngõ nhỏ nhưng lại thấy nó trống rỗng, không có một bóng người nào cả.

Cậu ta đi dọc theo ngõ nhỏ đó, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Trà.

Ngay khi cậu ta tìm kiếm xung quanh đó, cậu ta thấy không có hy vọng tìm thấy thì chuẩn bị đi đến bên ngõ nhỏ kia tìm người, không ngờ cậu ta lại gặp được công an.

Sau khi Trầm Nghiễm hỏi thăm thì biết được rằng, vừa rồi trong ngõ nhỏ có đám buôn người, nghe nói đã bắt được một cô gái rồi.

Nghe tin tức đó, phản ứng đầu tiên của Trầm Nghiễm chính là... Tô Trà bị bắt rồi.

Sau khi biết chuyện này, điều đầu tiên mà Trầm Nghiễm làm đó chính là gọi điện thoại cho cha cậu ta, nhờ cau cậu ta giúp đỡ tìm người, còn cậu ta thì vội vàng chạy đến đồn công an để nghe ngóng tin tức.

Kết quả, vừa chạy đến cổng của đồn công an, cậu ta đã nhìn thấy người nào đó đứng ở cửa, gương mặt mờ mịt.

"Cậu chạy đi đâu thế hả? Có sao không? Cậu làm tôi sợ c.h.ế.t đi được." Trầm Nghiễm chạy đến độ cả người ướt đẫm mồ hôi, tái mái ướt dính bết lại với nhau.

"A, tôi gặp chút chuyện, cho nên quên thông báo cho cậu. Cho tôi xin lỗi nhé." Tô Trà nhận lỗi.

Với tình huống lúc bấy giờ, cô cũng không tiện quay về bên kia ngõ nhỏ thông báo cho Trầm Nghiễm, hơn nữa, cô vẫn phân biệt được nặng nhẹ, so với quay lại thông báo cho Trầm Nghiễm, thì đến đồn công an báo án còn quan trọng hơn nhiều.

Thế nhưng bắt Trầm Nghiễm đứng đó đợi lâu như thế, trong lòng Tô Trà quả thật cũng rất bối rối.

Cho dù là vì nguyên nhân gì, thì đúng thật là cô đã khiến Trầm Nghiễm phải lo lắng cho mình.

"Cậu không sao là tốt rồi, làm tôi sợ c.h.ế.t đi được. Vừa nãy tôi nghe nói trong ngõ nhỏ kia có đám buôn người, còn bắt được một cô gái nữa chứ. Bây giờ thấy cậu không sao, tôi an tâm rồi." Trầm Nghiễm nói.

"Tôi không sao, tôi đến đồn công an để báo án thôi." Tô Trà giải thích.

"Chuyện báo án đã xử lý xong chưa?"

"Xong rồi, cho nên tôi mới đứng đây nè." Sau đó thì gặp cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-50.html.]

"Nếu vậy thì chúng ta về nhà của tôi thôi?"

"Đi thôi. Chút nữa tôi tìm quán dọc đường, mua chút hoa quả." Tô Trà mỉm cười đáp.

Bây giờ Tô Trà đòi mua đồ, Trầm Nghiễm cũng không dám để Tô Trà đi một mình giống như vừa nãy nữa. Sau khi mua hoa quả, hai người mới đi tiếp.

Đi khoảng mười phút thì đến nhà Trầm Nghiễm.

Tô Trà nhìn xung quanh, thấy rõ đây không phải là khu vực mà người bình thường có thể sống, trong lòng cô bắt đầu cân nhắc về thân phận của Trầm Nghiễm.

Nhà cậu ta là nhà lầu, hơn nữa, rõ ràng nằm trong khu nhà dành cho nhân viên chính phủ.

Cho nên, sợ là cha mẹ Trầm Nghiễm không phải người thường rồi.

Cô nhớ hình như có người từng nói Trầm Nghiễm từ Bắc Kinh chuyển về đây, cho nên cậu ta có thể ở trong khu nhà này, cũng không có gì lạ cả.

Mà bên phía cục công an, chân trước Tô Trà vừa rời đi, chân sau các đồng chí công an đã nhận được điện thoại của lãnh đạo cấp trên, hỏi về một vụ án buôn người.

Hơn nữa lãnh đạo cấp trên còn lệnh cho bọn họ nhanh chóng phá án, giải cứu nhóm các cô gái bị bắt cóc.

Vì mệnh lệnh của cấp trên, các đồng chí bên cục công an chỉ có thể không ngủ không nghỉ bắt đầu truy đuổi tội phạm.

Mà bên này, Tô Trà đi theo sau Trầm Nghiễm.

Trầm Nghiễm đi đằng trước, sau khi mở cửa, cậu ta gọi với vào trong nhà: "Cha, mẹ, con về rồi."

"Ôi, con về rồi à? Trầm Nghiễm, bạn học kia của con không sao chứ? Đám buôn người kia cũng đáng giận thật, con cái nhà ai mà không phải được cưng chiều trong lòng bàn tay cơ chứ, thế mà chúng lại dám làm ra hành động táng tận lương tâm đó."

Vẫn chưa thấy người, thế nhưng Tô Trà đã nghe thấy một giọng nói sang sảng.

Một lát sau, Tô Trà nhìn thấy người phụ nữ vừa cất tiếng kia.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Bà ấy có đôi mắt to, làn da trắng nõn, dáng người hơi đầy đặn, trông vô cùng phúc hậu.

Tô Trà nhìn thấy người phụ nữ kia, tất nhiên người phụ nữ kia cũng nhìn thấy Tô Trà.

Trong lòng bà ấy thầm khen một tiếng: Cô bé này có diện mạo đẹp thật!

Có lẽ đây là bạn học của Trầm Nghiễm?

Ánh mắt Lương Tố âm thầm đảo qua túi hoa quả trong tay Tô Trà, ôi chao, cô gái nhỏ còn biết cách đối nhân xử thế nữa.

"Ôi chao, cháu là bạn học của Trầm Nghiễm đúng không? Dáng dấp xinh đẹp thật đấy. Nào nào nào, nói cho dì biết, cháu tên là gì thế?"

"Cháu chào dì ạ, cháu tên là Tô Trà. Cháu là bạn cùng lớp luyện thi Olympic toán học do thầy Tống đứng lớp của Trầm Nghiễm ạ."

"Ôi, được được được. Dì là mẹ của Trầm Nghiễm, cháu cứ gọi dì là dì Lương là được." Lương Tố cười tít mắt nhìn Tô Trà, dáng vẻ kia, quả thật không cần nói cũng nhận rõ sự nhiệt tình của bà ấy.

"Cháu đến chơi là mừng rồi, sao còn phải mua mấy thứ linh tinh này làm gì? Cháu khách sáo quá rồi. Nào, vào trong rồi chúng ta nói chuyện."

Lương Tố nắm tay Tô Trà kéo cô đi vào nhà.

Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên có khí chất nổi bật đang ngồi trên chiếc ghế tràng kỉ được làm bằng gỗ lim, cả người ông ấy tràn ngập khí chất của người có địa vị cao, dáng vẻ có năm sáu phần giống Trầm Nghiễm.

Loading...