Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:51
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2Ve9ZZ4P78
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cháu, cháu không..." Đối diện với tầm mắt của bà nội Tô, trong nháy mắt, Tô Diệp lập tức vứt tất cả những bí kíp "phản kháng" mà hôm qua Tô Vận đã dạy chị ta lên chín tầng mây.
Tô Trà vẫn luôn âm thầm quan sát Tô Vận, quả nhiên, Tô Diệp vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Vận đã trầm xuống.
"Cháu không có? Vậy sao ngoài kia lại đồn ầm chuyện của cháu và Cao Hưng Quốc?" Bà nội Tô lại hỏi.
"Cháu, cháu không biết."
Tính cách của Tô Diệp vốn nhát gan, bây giờ lại bị bà nội Tô dọa cho một trận như thế, chị ta lại càng nhút nhát hơn. Thấy dáng vẻ này của chị ta, thím Vương vốn đứng yên bên cạnh không hé răng cũng cảm thấy có chút chướng mắt.
Vốn tưởng rằng tính cách không có gì nổi bật cũng không sao, thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ tự ti, sợ sệt này, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Tô Vận thấy Tô Diệp nói dối thì trong lòng có chút sốt ruột, rõ ràng cô ta đã tính kĩ từng bước rồi.
"Bà nội, chuyện của chị cả và anh Cao cháu cũng biết rõ. Tuy rằng nhà anh Cao khá nghèo, thế nhưng anh ta đối xử với chị cháu thật lòng..."
"Câm miệng." Không đợi Tô Vận nói hết lời, ông nội Tô đã cất tiếng quát cô ta.
Thím Vương cũng không điếc, những lời mà Tô Vận vừa nói, bà ta cũng đã nghe rõ ràng. Thấy không khí nhà họ Tô bắt đầu đông cứng lại, bà ta biết điều trực tiếp rời đi.
Chờ thím Vương đi rồi, trong sân chỉ còn lại người nhà họ Tô, sau đó, ánh mắt mà người nhà họ Tô nhìn Tô Vận bắt đầu thay đổi.
Ngay cả ánh mắt Tô Diệp nhìn Tô Vận cũng mang theo chút trách móc.
Tô Vận không cảm thấy hành động của mình có gì sai cả, cô ta lại tiếp tục cất tiếng:
"Ông nội, bà nội, cháu cũng đâu có nói sai. Chị gái cháu và anh Cao thật lòng yêu nhau, tuy nhà anh Cao hơi nghèo khó, thế nhưng người sống không nên chỉ nhìn tiền của. Hơn nữa, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ông bà cũng đừng coi thường người ta."
"Đó mà là hơi nghèo ư? Mái nhà nhà Cao Hưng Quốc đã dột lâu rồi, thế nhưng vẫn không có tiền mà sửa chữa kia kìa. Bên dưới nó còn ba gánh nặng nữa, cháu cho rằng gả qua đó chỉ cần tình yêu là đủ sống rồi, không cần ăn uống, không cần chi tiêu gì có đúng không? Cả ngày há miệng ăn không khí à?"
Bây giờ bà nội Tô thật sự vô cùng tức giận, nói xong mà cơn tức vẫn chưa tan bớt, bà cụ lại cất tiếng mắng tiếp: "Nếu thật sự cảm thấy nghèo khó một chút cũng không sao, thì sao cháu không gả qua đó đi?"
Những lời này của bà nội Tô có chút quá đáng, sắc mặt của Tô Vận trắng xanh rồi.
Bà nội cũng nông cạn quá đi mật, có tiền hay không có tiền quan trọng đến thế ư?
Tô Vận khẳng định, cô ta thích Khương Triều Dương, cho dù trong nhà Khương Triều Dương có tiền hay không, cô ta cũng nguyện ý gả sang đó.
Trong lúc vô tình, tầm mắt của Tô Vận lia đến Tô Trà đang đứng một bên, trong lòng cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô ta cất tiếng nói:
"Tô Trà, chị nói xem, nếu gia cảnh của người mà chị thích nghèo khó, chị có nguyện ý gả cho người ta không?"
Vẻ mặt của Tô Trà mờ mịt, cô ngẩng đầu lên nhìn qua cô ta.
Giỏi thật, con nhóc Tô Vận kia lại dám dẫn lửa lên người cô.
Bị người trong nhà nhìn chằm chằm, Tô Trà khẽ mím đôi môi đỏ mọng, lát sau mới cất tiếng: "Tôi không gả."
Tô Trà tỏ vẻ: tôi không gả. Hơn nữa, làm gì có chuyện tôi sẽ tìm một người có gia cảnh nghèo khó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-44.html.]
Chuyện này không bao giờ có khả năng.
Cô là một tiểu tiên nữ lợi hại thế này, sao phải tìm đàn ông làm gì? Một mình xinh đẹp không phải tốt hơn ư?
Đời trước Tô Trà cũng chưa có người yêu.
Cô có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, thế nhưng bởi vì cô chưa gặp được ai khiến cho bản thân rung động cả. Cho nên, đoán chừng đời này cô vẫn sẽ tiếp tục làm chó độc thân thôi.
Chẳng qua chờ tương lai cô giàu rồi, cũng có thể suy nghĩ lại về vấn đề cá nhân này một chút.
Cô có tiền, cô sẽ làm hải vương, nuôi một đàn tiểu chó săn, có tuýp người dịu dàng, có tuýp người cấm dục... tùy cô chọn.
Ha ha ha, Tô Trà chỉ dám tưởng tượng trong đầu mà thôi.
Chứ nếu cảnh tượng đó thật sự xảy ra, Tô Trà kiểu gì chả sợ khiếp vía cho xem.
Thế nhưng khi Tô Vận nghe được những lời này của Tô Trà, cô ta lại giận điên lên, lập tức cất tiếng chỉ trích: "Tô Trà, chị đây là khinh nghèo thích giàu, chị quá ham vật chất."
"Ừm, tôi ham vật chất." Vẻ mặt Tô Trà bình tĩnh, cô thừa nhận.
Cô ham vật chất đó, nhưng cô cũng đâu có ăn gạo nhà cô ta?
Ham vật chất thì sao, người ta đều nói phụ nữ ham vật chất, vậy đàn ông chẳng lẽ không ham vật chất à?
Đời sau còn có rất nhiều đàn ông bị những phú bà bao nuôi kia kìa, tất cả mọi người đều coi đó là chuyện bình thường, chẳng có gì xấu cả.
Giờ phút này, trong nội tâm Tô Vận chỉ có một suy nghĩ thôi: chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ như chị!
Cuối cùng chuyện của Tô Diệp được chốt lại, thái độ của ông bà nội Tô vô cùng kiên quyết, không cho phép Tô Diệp và Cao Hưng Quốc qua lại nữa.
Nếu không nghe lời, cũng được thôi. Từ nay về sau, Tô Diệp không còn là con cháu nhà họ Tô nữa.
Việc này ầm ĩ lên, cho nên tất cả mọi người chẳng có lấy đâu tâm trạng ăn cơm trưa, tùy tiện ăn hai ba miếng đối phó cho qua bữa.
Không bao lâu sau bữa trưa, Tô Thắng Lợi về nhà.
Lúc Tô Thắng Lợi đến, Tô Trà vẫn đang ngồi trong phòng làm đề thi. Ánh mắt của Tô Vận khá tinh, khi nhìn thấy Tô Thắng Lợi quay về, cô ta giả vờ như vừa từ trong phòng đi ra.
"Chú nhỏ, chú về rồi ạ?" Tô Vận chủ động cất tiếng chào hỏi.
"Ừm, Tiểu Vận vẫn ở nhà cơ à?" Những lời này của Tô Thắng Lợi quá vô nghĩa. Tô Trà và Tô Vận đều là học sinh của trường trung học phổ thông số hai, Tô Trà ở hà, sao Tô Vận cô ta lại không ở nhà cho được?
Trong lòng Tô Vận không thoải mái, thế nhưng cô ta vẫn cố kiềm chế, ngoài miệng mỉm cười cất tiếng:
"Chú nhỏ đạp xe về ạ? Đúng lúc chút nữa cháu muốn đến trường, chú có thể tiện đường chở cháu một đoạn không?"
"A, chuyện này chỉ sợ không được, vì chú về đón Tô Trà mà. Yên sau xe đạp của chú chỉ vừa chỗ cho một người ngồi thôi, không chở được hai người. Nếu không, cháu thử hỏi chút xem trong thôn có ai lên trấn trên không, để người ta thuận tiện cho cháu đi nhờ?"
Tô Thắng Lợi là trai thẳng, nghĩ cái gì thì nói cái đó.