Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:39:47
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chính vì thế, khi thằng con nhà họ Khương vừa từ bộ đội quay về, nhà họ Khương đã bắt đầu thu xếp tìm con gái nhà khác để xem mắt. Nghe ngóng vài lần, thì họ phát hiện ra Tô Diệp.

Ông bà nội Tô khá để bụng chuyện này, dù sao thì điều kiện của nhà họ Khương so với những gia đình trong mười dặm tám thôn quanh đây đã coi như không tệ rồi.

Đi bộ đội, có công ăn việc làm ổn định, tháng nào quân đội cũng phát tiền trợ cấp, cho dù nằm không cũng đủ ăn rồi.

Nghe xong những lời mẹ già nhà mình kể, trong lòng Tô Trà bắt đầu cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Lúc đọc quyển truyện kia, Tô Trà phát hiện Tô Trà có ham muốn chiếm hữu vô cùng biến thái đối với Khương Triều Dương, dường như từ giây phút khi cô ta sống lại kia, Khương Triều Dương đã định sẵn phải trở thành người của cô ta rồi vậy.

Ôi chao, bây giờ xảy ra chuyện xem mắt của Tô Diệp thế này, cũng không biết Tô Vận sẽ có biểu cảm gì nữa.

Cho nên nói mà, ngàn tính vạn tính, cho dù có lập kế hoạch tốt đến đâu thì cũng có rủi ro, trăm ngàn lần đừng đánh giá cao chính bản thân.

Người đàn ông mà bản thân coi trọng có khả năng biến thành anh rể của mình, nội dung vở kịch này đủ m.á.u chó, đủ kích thích rồi.

Bên này Tô Trà ngồi trong phòng ăn mì, hóng hớt, bên kia, Tô Vận đang đổ mồ hôi đầm đìa đi bộ về thôn.

Tô Vận vừa đi vừa bực tức, cô ta vừa ra khỏi trường học đã nghe người ta kể, Tô Trà được Tô Thắng Lợi đến đón, rồi đạp xe đưa về nhà rồi.

Đã đến đón người rồi, vì sao không tiện đường chở thêm cô ta nữa?

Trời nóng như thế, đi đường nóng c.h.ế.t cô ta rồi.

Càng nghĩ cô ta càng tức, càng chạy nhanh cô ta lại càng bực bội.

A a a, điên mất thôi.

Cuối cùng Tô Vận cũng về đến nhà, thế nhưng vừa về nhà, vào phòng ngồi một cái, còn chưa kịp tắm rửa thay bộ quần áo đầy mồ hôi ra, thì một câu của Tô Diệp đã khiến Tô Vận đang ngồi trên giường nhảy dựng lên giống như con cá chép vậy.

"Cái gì cơ? Chị nói cái gì? Xem mắt, chị với Khương Triều Dương á?"

Tiếng hét này, cho dù cách một bức tường, nhưng muốn người ta không nghe thấy cũng khó.

Huống chi, ở dưới cửa sổ của bên kia tường, còn có một người không chê chuyện náo nhiệt, ầm ĩ.

Tô Trà ngồi xổm ở góc tường, cô chuẩn bị thò đầu xem trực tiếp.

Thế nhưng nhiều muỗi quá, cánh tay của cô còn bị cắn vài nốt.

Hệ thống nhìn thấy hành động ngồi góc tường vô cùng đáng khinh của kí chủ nhà mình, nội tâm nó đang không ngừng than thở.

Đấy, kí chủ lại bắt đầu bất bình thường rồi.

Trong phòng, Tô Diệp cũng bị thái độ của Tô Vận dọa cho hoảng sợ. Chị ta sốt ruột, vội vàng cất tiếng: "Tiểu Vận, em nói bé một chút. Em nói to như thế, tất cả mọi người trong nhà sẽ nghe được mất thôi."

"Vậy chị nói cho rõ ràng xem nào, sao chị và Khương Triều Dương lại xem mắt với nhau? Chuyện này quyết định từ bao giờ thế?" Tô Vận hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

"Bà mối đến nhà làm mai, chuyện này ông bà nội đều cảm thấy khá tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-42.html.]

"Ông bà nội thấy tốt, vậy chị thấy thế nào? Không phải chị thích Cao Hưng Quốc đấy ư ? Hay là chị thay lòng đổi dạ rồi, không thích anh Cao nữa?"

"Chị không, chị cũng muốn từ chối lắm chứ, thế nhưng bà mẹ và ông bà nội không cho chị cơ hội lên tiếng. Chị cũng không dám nói chuyện của chị với Cao Hưng Quốc, người nhà chúng ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."

"Người nhà không đồng ý thì chị cứ ngậm bồ hòn làm ngọt à? Chị, em nói chị nghe này, nếu kết hôn tốt nhất nên tìm người mà mình thích, nếu không chị thử tưởng tượng xem, tương lai chị có thể nằm chung một chăn với người đàn ông xa lạ mà chị không quen biết không? Để mặc cho anh ta... với chị? Chị hiểu ý em mà đúng không?"

Tô Vận nói xong, thấy vẻ mặt của Tô Diệp có chút d.a.o động thì lập tức cất tiếng: "Chị, bây giờ không phải thời đại của cha mẹ chúng ta nữa, không thể ép duyên được. Chị phải học cách phản kháng đi."

"Phán kháng á?"

"Đúng vậy, chị, chị yên tâm, em sẽ giúp chị mà." Giọng điệu của Tô Vận mê hoặc lòng người, tiếp tục khuyên bảo: "Chị, chị và anh Cao là thanh mai trúc mã, chị nhẫn tâm bỏ lại anh Cao để xem mắt người đàn ông khác ư? Chị đã quên rồi à? Mới đây thôi anh Cao còn lấy trứng gà cho chị ăn nữa mà."

"Chị không quên, chị chỉ hơi sợ thôi."

"Đừng sợ, không phải có em ở đây rồi ư? Em sẽ giúp chị và anh Cao mà."

"Vậy được rồi." Tô Diệp ỡm ờ bị Tô Vận thuyết phục.

Nghe thấy lời nói của Tô Diệp, lúc này Tô Vận mới thở dài một hơi, trong lòng cô ta bắt đầu tính toán xem nên xử lý chuyện này thế nào.

Tô Trà ngồi dưới góc tường, nghe xong tiết mục "chị em tình thâm" trong nhà, quả thật phải khiến con ch.ó ngốc trợn mắt trắng.

Giỏi thật, Tô Trà phải khen cô ta trâu bò.

Trình độ phấn khích này còn vượt qua cả phim cung đấu nữa, phấn khích quá, vô cùng phấn khích.

Tô Trà cảm thấy, có thể xem một màn trình diễn đầy phấn khích như thế, cho dù cô có bị muỗi cắn thêm mấy nốt cũng là đáng giá.

Ôi, ngứa quá đi mất.

Thấy màn diễn bên trong cũng gần kết thúc rồi, Tô Trà tỏ vẻ: Chuồn thôi, chuồn thôi.

Từ khi Tô Trà về nhà, ngoại trừ thời gian ăn cơm tối với cả nhà, những lúc còn lại cô đều ở lì trong phòng làm bài thi.

Trong khoảng thời gian đó, Vương Tú Mi còn tiến vào vài phần, nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của Tô Trà, bà cũng không quấy rầy mà nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tô Trà làm bài một mạch đến hơn mười giờ đêm, vốn nhà nông cũng không có hoạt động giải trí gì cả, cho nên bình thường đều là tám giờ đã về phòng ngủ rồi. Bây giờ chân trước Tô Trà vừa làm xong, chân sau Vương Tú Mi đã ngáp dài tiến vào phòng cô.

"Con làm bài xong chưa, muộn thế này rồi, mẹ pha cho con cốc nước đường đây này. Con uống đi rồi hẵng ngủ." Vương Tú Mi nói xong thì đặt cốc nước đường lên bàn Tô Trà.

"Con cảm ơn mẹ. Đúng rồi, mẹ đợi con một lát nhé." Nhìn thấy Vương Tú Mi xoay người định đi, Tô Trà vội vàng cất tiếng.

"Sao thế?" Vương Tú Mi dừng lại hỏi.

"Con mua cho mẹ một hộp kem dưỡng da mặt."

"Kem dưỡng da mặt á? Con lấy tiền đâu ra? Có phải dùng tiền ăn để mua không đấy? Con bé này, bình thường mẹ cũng có dùng mấy thứ đồ này đâu, con mua thứ này làm gì? Mua cái này rồi, con ở trường học ăn có no không hả? Con đó, chi tiêu không hợp lý gì cả."

Loading...