Tô Trà cũng phục rồi luôn, bà mẹ hời này của cô, đúng là lợi hại!
"Vợ thằng hai, con lại đây, chuẩn bị nấu cơm trưa đi." Bà nội Tô ném lại một câu như thế, sau đó không thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng vào nhà bếp.
Gương mặt của Vương Tú Mi suy sụp trong nháy mắt, trong lòng bà đang cân nhắc xem mình có nên chạy trốn không. Thế nhưng bà lại lo lằng nếu mình trốn đi, cơm trưa sẽ không có phần bà, thế nên, Vương Tú Mi đành chậm rãi lê bước đi đến phòng bếp.
Ôi chao, thất sách quá, sớm biết thế thì sau khi nói xong, bà quay người về phòng luôn cho rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong nhà bếp truyền đến âm thanh dạy bảo của bà nội Tô.
“Vợ thằng hai, con làm gì thế hả? Dầu không mất tiền mua à, con đổ nhiều như thế làm gì?”
“Dừng, dừng, dừng, Vương Tú Mi, con đừng đổ nước chứ...”
“Vương Tú Mi, con nói xem, con ăn thì không thiếu miếng nào, thế nhưng làm thì chẳng làm được cái gì nên hồn. Ngoại trừ ăn ra, con còn làm được cái gì nữa hả?”
Trận chiến được kết thúc bằng câu nói cuối cùng của bà nội Tô, sau đó Tô Trà vẫn đang đứng trong sân chưa kịp về phòng, nhìn thấy bà mẹ già của mình mặt mày xám xịt rời khỏi phòng bếp.
Gương mặt Vương Tú Mi tràn ngập vẻ ấm ức, bà tiến đến trước mặt Tô Trà, kéo cô đi về căn phòng của chi thứ hai.
"Cạch." Một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Trong giây phút khi cửa vừa đóng lại kia, gương mặt của Vương Tú Mi lập tức thay đổi, hiện rõ sự vui vẻ.
Bà quay đầu nhìn đứa con gái ngốc đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra kia, Vương Tú Mi lại bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm cho cô.
“Con gái ơi, mẹ nói cho con nghe này, những việc ở phòng bếp ấy, nếu có thể không làm thì con đừng làm, bởi vì nếu con làm nhiều rồi, quen với công việc này rồi, thì con sẽ phải làm mãi đấy. Vào bếp, con đổ nhiều dầu một chút, cho dù nấu cái gì con cũng cứ hãy đổ thêm một chút nước vào. Nếu thật sự không được, con cứ làm mẻ một cái bát, đảm bảo con sẽ bị đuổi khỏi phòng bếp ngay lập tức cho mà xem.”
Nói đến đây, Vương Tú Mi nở một nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình.
"Mẹ, chiều nay chúng ta lên thị trấn, có thể đi dạo một vòng rồi mới quay về không?" Tô Trà không quá để ý đến tiết học của mẹ mình, toàn bộ lực chú ý của cô đều dồn hết lên chuyện này rồi.
"Đi chứ, con gái muốn làm cái gì thì làm cái đó." Vương Tú Mi vung tay lên, duyệt.
Hơn mười hai giờ trưa, ngoại trừ cặp vợ chồng trẻ nhà thằng ba, thì những người khác đều đã về nhà. Mọi người quây quần, vây quanh một chiếc bàn vuông nhỏ đến độ có chút đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-4.html.]
Trên bàn vuông bày những món mà trưa hôm nay sẽ ăn, có một chậu cháo ngô, một đĩa dưa chuột thái mỏng, một đĩa dưa muối... Hết rồi.
Bà nội Tô lấy một cái môi lớn, khua khoắng lạch cạch vài cái, trong bát của mỗi người đều có nửa bát cháo ngô.
Tô Trà bưng cháo ngô lên, nuốt từng miếng, từng miếng nhỏ xuống. Ôi, cháo ngô này cũng thơm thật đấy.
Mà những người ở bên cạnh Tô Trà lại hình thành sự tương phản rõ rệt với Tô Trà, cả đám đều và lấy và để, đổ cháo ngô vào miệng. Nửa bát cháo ngô lập tức biến mất, chỉ còn lại mỗi cái bát không.
Người ăn xong đầu tiên vẫn là đồng chí Vương Tú Mi, chỉ thấy bà giơ tay ra, lau miệng một cách phóng khoáng, sau đó cười hì hì nói với bà nội Tô.
“Mẹ, con ăn cơm xong rồi, mẹ lấy tiền cho con đi. Con đưa Trà Trà đi sớm một chút, thì lúc về mới có thể về sớm được.”
"Hai người đi đâu?" Không đợi bà nội Tô lên tiếng, Tô Thắng Dân đã lên tiếng hỏi rồi.
Trong mắt ông chỉ thiếu điều viết bốn chữ "Anh cũng phải đi" lên nữa thôi.
“Trà Trà có chút khó chịu, em định đưa con lên trấn trên khám xem thế nào...”
Vương Tú Mi còn chưa nói xong, Tô Thằng Dân đã nghiêm túc lên tiếng:
“Hai người các em đi, không có đàn ông đi theo thì không an toàn cho lắm. Bỏ đi, anh vẫn luôn biết không thể dựa vào Vương Tú Mi em rồi mà. Vậy đi, anh đưa hai mẹ con lên trấn trên, có đàn ông đi theo cũng tiện chăm sóc và bảo vệ hai người hơn.”
Tô Thắng Dân trực tiếp quyết định chuyện này.
"Con đi cái gì mà đi? Đi làm gì? Chẳng lẽ ngoài ruộng không cần người làm việc à? Không cho con đi." Bà nội Tô vừa nhìn thấy Tô Thắng Dân như thế là bà cụ biết ngay tính toán nhỏ nhặt của ông rồi, bà cụ xụ mặt mắng một câu.
“Mẹ, dáng vẻ của Trà Trà nhà con xinh đẹp như thế, nhỡ đi ra ngoài một chuyện lại xảy ra chuyện gì thì sao? Con chỉ có một đứa con gái đó mà thôi, con...”
"Con câm miệng!" Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên.
Tất cả mọi người không dám hé răng nữa, đều lén nhìn về phía ông nội Tô.
Câu vừa rồi, là do ông nội Tô nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của ông nội Tô, ham muốn sống sót của Tô Thắng Dân trỗi dậy, ông lập tức cười ha hả sửa lời:
“Cha, con không đi nữa, con chỉ đùa một chút thôi mà. Trong ruộng còn nhiều việc như thế, con phải làm việc nữa. Chút nữa con sẽ làm nhiều một chút, cha làm ít một chút. Cha thấy đấy, vẫn là đứa con trai như con biết đau lòng cho cha...”