Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm Bá Đạo - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-04-05 09:26:43
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Tô Trà rên lên vì đau, Phạm Ngọc Mai vẫn không giảm sức ở tay, việc xoa vết bầm này, nếu dùng sức quá yếu thì vết bầm sẽ không tan, mà không tan bầm thì cũng xem như vô ích.

Cho nên, muốn hết bầm phải chịu đựng một chút, đau chốc lát sau này sẽ ổn thôi.

“Chịu khó chút, chịu khó chút, lát nữa sẽ hết đau ngay.” Phạm Ngọc Mai an ủi một câu.

Nghe nữ bác sĩ nói “lát nữa”, Tô Trà cũng khẽ cắn môi nhịn.

Tô Trà nghĩ, nhịn một chút sẽ qua ngay.

Có điều, Tô Trà đã quá ngây thơ rồi.

“Lát nữa” của nữ bác sĩ gần như lấy nửa cái mạng của cô luôn!

Cuối cùng, Phạm Ngọc Mai cũng dừng lại, dì rút tay, khi hạ mắt xuống thì phát hiện cô bé nằm đó sắp khóc, nước mắt sắp trào ra rồi.

Nhưng vẻ mặt quật cường và đôi mắt ngấn lệ của của bé càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Được rồi, cháu cầm nước thuốc đi, nhớ bôi hằng ngày nhé, nếu không tiện thì cháu có thể đến bệnh viện để cô bôi giúp.”

Nghe thấy lời nói của bác sĩ, Tô Trà vội lắc đầu không ngừng, tỏ vẻ: không cần, không cần.

“Cháu không làm phiền cô việc đó đâu ạ, cháu tự bôi được.” Với thủ pháp này của nữ bác sĩ, Tô Trà bị làm đến lần thứ hai sẽ khóc thật mất.

Cô lại mặc quần áo vào, lập tức lấy thuốc từ vị bác sĩ.

“Bác sĩ Phạm, cảm ơn cô.” Tô Trà ngoan ngoãn nói cảm ơn.

“Không có gì, cháu là bạn của tên nhóc Phó Hành Khanh kia, cứ gọi dì Phạm là được rồi.” Phạm Ngọc Mai cười ha hả khoát tay nói.

“Được, vậy dì Phạm, cháu về đây.” Tô Trà dịu dàng tiếp lời.

“Đi đi, đi đi.” Người ngoài cửa chờ đến sốt ruột rồi kìa.

Phạm Ngọc Mai trêu ghẹo trong lòng một câu nhưng không nói ra, dù sao cũng là người trẻ tuổi, cũng sẽ xấu hổ, ngại ngùng, bà ấy cũng hiểu được.

Cánh cửa “cạch” một tiếng rồi mở ra, Tô Trà còn chưa kịp bước ra thì Phó Hành Khanh đang chờ ở ngoài nghe thấy động tĩnh đã nhìn ngay sang.

“Sao rồi?” Phó Hành Khanh trầm giọng hỏi, chăm chú nhìn cô.

Đối mặt với ánh mắt kìa, Tô Trà cười trả lời: “Không có chuyện gì, lấy thuốc thôi.”

Vừa nói, Tô Trà vừa cầm bịch thuốc lên lắc lắc.

Nhìn thấy động tác của cô, trong lòng Phó Hành Khanh chợt mềm đi đôi chút.

“Đói bụng không, vừa rồi tôi đã ra ngoài mua đồ ăn nhẹ, em chịu khó ăn chút gì đi.” Phó Hành Khanh vừa nói chuyện vừa lấy ra một hộp đựng cơm.

Tô Trà thấy có đồ ăn, cả người đều phấn chấn cả lên, cô cầm hộp đựng cơm, vừa định ăn thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu, hỏi Phó Hành Khanh: “Vu Kế Vĩ và mọi người đã ăn chưa?”

“Không cần lo, vừa rồi Vu Kế Vĩ đã xuống căn tin bệnh viện ăn rồi.” Vốn dĩ Vu Kế Vĩ còn muốn mang đồ ăn cho Tô Trà, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Hành Khanh đã mua rồi, anh ta mới từ bỏ ý định.

“Vậy anh ăn cơm chưa?” Tô Trà lại hỏi thêm một câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham-ba-dao/chuong-396.html.]

“Tôi ăn rồi, em mau ăn đi.” Trải qua chuyện hôm nay, Phó Hành Khanh càng thấy đau lòng cho Tô Trà.

Gặp phải chuyện như vậy, vừa mệt vừa đói còn suýt mất mạng, may là sau khi đến bệnh viện, Tô Trà mượn được quần áo của một nữ đồng chí để thay, nếu không mặc một bộ đồ ướt đẫm như vậy, kiểu gì cũng đổ bệnh.

Nghe nói Phó Hành Khanh đã ăn rồi, Tô Trà mới cầm lấy hộp đựng cơm.

Cô mở ra, bên trong có cơm trắng và một món chay, đồ ăn còn có một ít thịt băm.

Là một người mà bữa ăn không thịt thì không vui, giờ đây Tô Trà ăn cực kì thỏa mãn.

Cơm trắng ngon quá, đồ ăn cũng ngon, ăn rất được.

Có thể nói Tô Trà ăn như gió cuốn mây bay, chỉ mấy phút sau, hộp cơm đã trống rỗng.

Tô Trà ngồi trên ghế dài trong hành lang dọn dẹp bữa này, sau khi ăn xong, cô còn chưa kịp làm gì, Phó Hành Khanh đã lập tức cầm lấy hộp cơm, vài phút sau quay lại, hộp cơm đã được rửa sạch.

Được ăn no, miệng vết thương cũng đã được xử lý, bấy giờ Tô Trà mới nhớ ra mình đã quên liên lạc với gia đình.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng liên hệ với người nhà.

Ở nhà, khi Tô Thắng Dân nhận được điện thoại thì giờ cơm chiều đã muộn hơn một tiếng so với mọi khi.

Tô Trà cũng không nói cho người nhà biết chuyện xảy ra hôm nay, chỉ nói qua điện thoại rằng dạo này cô bận quá nên sẽ không về nhà.

Tô Thắng Dân ở đầu bên kia điện thoại nghe con gái bảo sắp tới sẽ không về nhà thì hơi buồn, nhưng ông vẫn dặn dò Tô Trà nghỉ ngơi thật tốt, chú ý cơ thể.

Vương Tú Mi sau đó cũng giật lấy điện thoại, dặn dò liên miên, đặc biệt nói Tô Trà nhớ chú ý an toàn.

Khi tiếp điện thoại, Vương Tú Mi đã không còn lo lắng không yên, thế nhưng khi nghe con gái nói khoảng thời gian này không về nhà, Vương Tú Mi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn không biết là không ổn chỗ nào.

Nghe cha mẹ dặn dò liên miên qua điện thoại, Tô Trà đều đồng ý với từng điều một, nói một hồi lâu rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Trà và Phó Hành Khanh đến phòng bệnh của Trương Huy.

Ở một bên khác, Tôn Thục Phân cũng nhận được điện thoại từ bạn tốt Phạm Ngọc Mai.

Trong văn phòng, Tôn Thục Phân hơi nhướng mày khi nghe bạn mình nói đến cô gái mà Phó Hành Khanh thích.

“Ngọc Mai, cậu nhìn thấy cô gái ấy rồi sao? Trông như thế nào? Có dễ nói chuyện không? Tôi là lần đầu tiên làm mẹ chồng, chỉ sợ tương lai có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, con bé lớn lên trông như thế nào, tính tình ra sao, mau mau mau, mau nói cho tôi nghe chút đi.”

“Xem cậu gấp tới mức nào kìa, tôi nói cho cậu biết, tôi thấy mấy lo lắng trước giờ của cậu đề dư thừa hết cả rồi. Ha, huống chi, ánh mắt của thằng nhóc nhà cậu rất tốt, cô gái nhỏ kia rất đẹp, như nước trong veo sinh ra từ bên trong, hơn nữa tính tình cũng rất tốt, mới nhìn trông rất ngoan ngoãn nghe lời, nếu hai đứa này thật sự thành đôi, Thục Phân cậu cũng không cần lo lắng chuyện quan hệ mẹ chồng nàng dâu đâu.”

“Thật sự tốt như cậu nói?” Tôn Thục Phân lần đầu nghe bạn thân đánh giá tốt như vậy về một người, lại càng thêm tò mò với cô gái nhỏ kìa.

Nghe nói bà cụ ở nhà cũng đã nhìn thấy cô bé, mà theo như lời bà cụ nói, cô gái này cũng được đánh giá rất cao.

“Được rồi, cậu tự tới xem chẳng phải là sẽ biết ngay sao? Tôi nói cho cậu biết cái này, cô bé này trắng trẻo sạch sẽ, da dẻ trắng nõn, chậc chậc chậc, Phó Hành Khanh nhà cậu mà mang được con bé về nhà, vậy thì quá là có phúc rồi đấy.” Nhớ lại dáng người cô gái nhỏ kia, Phạm Ngọc Mai cũng không nhịn được lại “chậc chậc” hai tiếng.

Nghe thấy trong lời nói của bạn thân hẳn là còn ẩn giấu chuyện gì đó, Tôn Thục Phân tò mò đến c.h.ế.t mất.

“Bây giờ cô bé đấy đang ở bệnh viện cậu làm sao?” Tôn Thục Phân hỏi.

“Cậu có ý gì?” Phạm Ngọc Mai hỏi ngược lại, nhưng chỉ cần nghĩ lại một chút là đã hiểu được, cười ha hả nói: “Cậu muốn qua đây nhìn lén?”

Loading...